Bỗng dưng muốn chết

Chap mới, chap mới đây
biggrin.gif
.

Sáng thứ tư đẹp trời, Tô Liễu đang ngồi trước máy tính thì nhận được tin nhắn di động.

“Liễu Liễu, tiện đường công tác mấy hôm nữa anh ghé thăm nhà, em có cần gửi gì không? Thịnh Hoan.”

“Không ạ, em cám ơn anh, O(^-^)O” Tô Liễu bấm xong câu trả lời, còn add thêm một cái mặt cười.

“Được rồi, chào em.”

“Tạm biệt.”

Gửi xong tin nhắn, Tô Liễu bất giác thở dài. Nằm lăn ra gi.ường, nàng cuộn mình trong chăn. Đáng thương thay! Kể từ ngày câu chuyện của Tô Liễu và Tiểu Triệt bại lộ, Thịnh Hoan đâm ra quan tâm tới nàng kinh khủng. Trước dăm bữa nửa tháng mới gửi một tin nhắn thăm hỏi, nay cứ hai ngày một lần, còn nhiều hơn cả tin nhắn quảng cáo. Tô Liễu vốn không thích bấm tin nhắn mất thời gian, nhưng vì Thịnh Hoan ca ca tôn kính, nàng đành quay lại cái thời “ngón tay vàng”.

Đoán chắc Tô Liễu đang có mối tơ duyên mới, Ngô Diễm liếc nhìn và dò hỏi: “Còn hăm hở hơn cả hồi yêu chàng Tiểu Triệt, nói mau, chị có ai rồi phải không?”
Tô Liễu nghe choáng luôn. Trời ạ, yêu Sở Thịnh Hoan có mà ngang với tự sát.

Không phải vì anh không tốt, nhưng nàng sợ anh lắm. Tô Liễu đau khổ, lồm cồm bò dậy, bật trò chơi để thư giãn đôi chút.

Từ hôm bị Boss giã xuống cấp 42, nàng không online thêm lần nào nữa. Tất nhiên, mặc dù được hệ thống giao nhiệm vụ đi tìm kiến quốc lệnh, nhưng con đường gian nan, mình nàng sao có thể hoàn thành được. Nói cách khác, nàng chưa sẵn sàng đón nhận cái vận may từ trên trời rơi xuống này.

Vừa đăng nhập trò chơi, Tô Liễu đã hoa mắt trước đám tin nhắn trong hộp thư.

Vũ dạ phi phi: Hôm nay quốc vương thành thân, muội có tới dự không? Ta sẽ ra cổng đón muội.

Chiến ngự lâm lâm: Tiểu Ngược, ta muôn lần xin lỗi nàng.

Chiến ngự lâm lâm: Tiểu Ngược, tốt nhất đừng có online trong khoảng 18 đến 20 giờ tối ngày 13 tháng 10.

Kiêu dương tự hỏa: Muốn chết ơi Muốn chết, bản nhân sẽ nạp phi vào hồi 18 đến 20 giờ tối ngày 13 tháng 10, nàng đến xem có muốn chết không nhé!

Đám đàn ông hèn hạ: Bỗng dưng muốn chết, đám đàn ông hèn hạ, mẹ kiếp, nhớ đến phá tan đám cưới đê tiện này!

……

Tô Liễu xem tiếp các lời nhắn khác, chợt tức nổ đom đóm mắt.

Yêu tinh áo choàng: Ta h.ãm hại ngươi thì sao, ngươi có chứng cớ cũng vẫn bị đuổi khỏi hành hội. Con hồ li tinh mặt dày, đừng tưởng ta không biết ngươi đã phản bội ca ca, đong đưa Tiểu Triệt.

Yêu tinh áo choàng: Ta ghét ngươi, lần đầu nhìn đã thấy ghét, quân lén lút còn ra vẻ bí hiểm.

************! Mình chưa thèm chửi mà nó đã gái đĩ già mồm. Tô Liễu dùng hồi thành phù, đích đến là hoàng cung nước Tề.

Bình thường ở đây có NPC bảo vệ, nhưng hôm nay là ngày vui của quốc vương, lại thêm đám cống phẩm gồm 9 mỹ nữ và hàng trăm chiến mã. Thế nên, cổng lớn mở rộng, chào đón mọi người.

Lúc Tô Liễu tới nơi, trời vẫn còn sáng, hôn lễ cũng chưa cử hành.

Kiêu Dương tự hỏa bận tới Hồng nương quán lấy giấy đăng ký kết hôn, không có thời gian đón tiếp nàng. Song có vô số người trước đã gặp mặt đôi lần kéo tới hỏi han, hình như họ cũng biết nàng hàm oan, nên lời lẽ vô cùng khách khí.

Yến tiệc được bày biện trong ngự hoa viên với hàng trăm bàn ăn đầy ắp sơn hào hải vị, rượu ngọc chén ngà. Lại có cả mấy người chơi trong trang phục cung nữ tấp nập bưng bê. Tô Liễu một mình ung dung tham quan khắp chốn, sực nhớ tới lời dặn của Vũ dạ phi phi, nàng gửi tin nhắn: “Phi Phi, muội tới rồi, đang ở trong ngự hoa viên.”

“Tiểu Ngược uiiiiii” Đêm mưa gửi tới một đám mặt mếu: “Ta bị đại ca bắt ra ngoài canh gác.”

Tô Liễu:…….

Lát sau, Vũ dạ phi phi lại hỏi: Thế muội làm thế nào mà vào được? Không có thủ dụ của các vị đại thần, các game thủ bình thường không vào cung được đâu!”
Tô Liễu sững người, hiểu ra nguồn cơn, nàng bình tĩnh giải thích: “Trước lúc muội chính thức hạ đường, quân vương đã đích thân trao tặng hồi thành phù hoàng cung……

Vũ dạ phi phi: = =

Hồi thành phù hoàng cung là thứ vô giá chỉ dành riêng cho đại nội. Cứ mỗi tuần hệ thống lại tự động cấp cho bảy tấm. Sở hữu một tấm hồi thành phù sẽ được phép bay thẳng về hoàng cung nước Tề (một lần), cho dù đang ở bất cứ nơi đâu.

Tô Liễu hiện đang có một tấm, chính là tấm vé Kiêu Dương tặng nàng hôm ở chỗ Boss Hạ Pháp Nhĩ.

Có lẽ vì quá bận, Vũ dạ phi phi trở nên lặng thinh sau chuỗi dấu hỏi. Tô Liễu cũng chẳng tự ái, nàng chạy ra Trân Bảo Các mua bình nước hồi sinh bằng toàn bộ số điểm kĩ năng hiện có. Suy nghĩ một hồi, nàng chuyển điểm sang sức mạnh và thể lực dành cho chiến binh.

Tiếp đó, nàng chọn một bộ váy lụa trắng tinh, chuẩn bị cho cú xuất hiện ngoạn mục.

Đã trót mang tiếng Hồ li tinh, nàng phải khoe cái đuôi cáo của mình chút chứ, kẻo lại đặc tội với ông bà ông vải.

Hồi chuông đại nội điểm đúng 6 tiếng, một đóa cúc khổng lồ tung cánh vàng sáng lóa bầu trời phía Tây Thành. Tiếp đó là màn trình diễn pháo hoa xanh đỏ tím vàng rực rỡ, làm bừng tỉnh cả bầu trời đêm.

“Cô dâu chú rể đã tới, mau ra phía trước nhận quà.” Ai đó ở sân sau chợt lên tiếng.

Ú la la, đám cung nữ liền chạy mất tăm tích.

Quà được phát ở điện Chính Đức. Cô dâu, chú rể, phù dâu, phù rể tung ra vô số kim bảo và thiết bị cho đám người chơi thỏa sức nhặt.

Dù đã mặc một bộ váy trắng hết sức ấn tượng, Tô Liễu vẫn nhanh chóng bị chìm nghỉm trong biển người. Thậm chí một cọng tóc cũng chẳng thấy đâu.

Chán ngán như con gián, nàng out khỏi trò chơi rồi lên diễn đàn ngắm mỹ nữ. Tại top dẫn đầu, nàng dễ dàng tìm thấy cái tên Doanh Vũ – mỹ nữ hội Long Đằng. Chợt Tô Liễu ngỡ ngàng, bàng hoàng…Nàng đưa tay dụi mắt và chớp liền mấy cái. Vẫn không tin. Trời ạ, rõ ràng là bức ảnh cosplay Lưu Sở Ngọc, Boss Sơn Âm của trò Ngụy Tấn phong lưu mà nàng chụp hồi cấp 3 đây mà. Sao nó lại xuất hiện ở đây?
Sau một hồi kinh ngạc, Tô Liễu bình tĩnh chuyển sang giao diện trò chơi và gửi mật tin cho Doanh Vũ: “Tấm ảnh trên diễn đàn, từ đâu mà có?”

Rất lâu sau Doanh Vũ mới hồi âm: “Ai hỏi đó?”

“Đản hoàng dã tô tô.” (Lòng đỏ trứng thơm ngon) Tô Liễu xưng tên gọi trong Ngụy Tần phong lưu.

“Vợ ơi, thế là chồng đã tìm được vợ rồi!!!!” Doanh Vũ nhanh chóng gửi tin đáp lại, “Là chồng đây, Đế Thích Thiên đây!!!!”

Chúa ơi! Tô Liễu đập bụp cả đầu xuống bàn phím. Trong lúc nàng còn đang hoa cả mắt, Doanh Vũ đã tới tấp gửi tin nhắn.

“Tô Tô, vợ còn ở đó không?”

“Chồng nhớ vợ quá, các anh chị em cũng rất nhớ.”

“Đại ca bảo chỉ cần vợ còn chơi game thì nhất định sẽ chú ý tới mấy tấm ảnh đó, ha ha…”

“Tô Tô, sao vợ rời game không một lời giã biệt thế?”

“Chồng tìm vợ suốt ba năm nay…”

……

Một chuỗi các mess, tin ngắn mà…tình dài.

Tuyệt vời, họ vẫn chưa quên nàng!

Tuyệt vời, họ vẫn được gặp nhau!

Tô Liễu ngắm nhìn chuỗi tin nhắn mãi không thôi, thấy cay cay nơi sống mũi mà trong lòng dào dạt vui.

Biết nói thế nào nhỉ, những năm tháng đó quả thật vất vả mà ý nghĩa.

Nàng tình cờ rơi vào trò “Ngụy Tần phong lưu”, bị giết và mắc lừa liên tục. Cho tới khi gặp được đại ca, Tiểu Đế và các chị em Minh Yêm. Sau đó, cả hội cùng nhau đạp địa đồ, đánh BOSS, dần dần thành lập gia tộc, phát triển vững mạnh.

Kỷ niệm từ đâu ùa về, Tô Liễu nhẹ nhàng trả lời. “Tớ đây. Ba năm trước mải chơi quá nên trượt đại học, bố tớ tức đến nỗi phải nhập viện, mẹ thì đập nát máy tính luôn!”

Mười ngón tay gõ trên bàn phím chậm dần, chậm dần. Tô Liễu ngập ngừng viết: “Sau đó, tớ luyện thi thêm một năm và không chơi game nữa. Gần đây có chút việc nên phải vào Anh hùng…”

“Ồ, thực ra sau lúc cậu rời khỏi, tớ cũng không chơi mấy.” Tiếp đó là “Tô Tô này, năm đó tớ cũng trượt đại học. Bố tớ rất bỉ ổi, lấy cớ đó đòi bỏ hai mẹ con. Thực ra, lão đã có thằng con riêng với mụ vợ bé lâu rồi. Mẹ chửi tớ suốt ngày, hơi một tí là đòi tự tử.”

“Trời—” Tô Liễu bất ngờ, chẳng biết nói gì hơn.

Trong ký ức của Tô Liễu, Đế Thích Thiên là một cậu chàng tuấn tú, tóc nhuộm line bạc và xanh da trời, ánh mắt mơ màng khiến bao girl si mê. Lại còn thói ăn mặc thời thượng và tiêu tiền như rác nữa chứ, đích thực là một công tử con nhà.

Hai người trạc tuổi lại quen biết từ lâu, nên đua đòi gọi nhau là chồng-vợ. Nhưng sau lần gặp mặt, Tô Liễu thấy kỳ kỳ nên không gọi vậy nữa.

“Nhưng không sao.” Doanh Vũ type rất nhanh “Sau khi lão bỏ mẹ tớ ít lâu, mụ vợ bé và thằng con hoang cũng đi đời vì tai nạn giao thông. Chẳng đẻ đái gì được nữa, lão quay về vồ vập tớ. Mẹ, tớ chẳng thèm!”

Tô Liễu dở khóc dở cười, đành bảo với Doanh Vũ: “Âu cũng là ác giả ác báo!”

“Đúng thế.” Doanh Vũ gật gù.

“Vợ chồng” tay bắt mặt mừng, mải buôn dưa lê, vô tình bị đám đông chú ý.

Đầu tiên là Tô Liễu, mặc cho đám người tranh phần thưởng đã tản đi hết, nàng vẫn đứng ỳ ra đó, với một bộ váy trắng toát.

“Này, bỗng dưng muốn chết kia, sao ngươi dám mặc đồ trắng đến để úm đám cưới của đại ca?”

Tô Liễu liếc thấy, song chẳng buồn đáp, chỉ quay sang nói với Doanh Vũ: “Tiểu đệ không giận nếu tỉ phá hỏng đám cưới chứ?”

“Cấm gọi tiểu đệ.” Doanh Vũ add một cái mặt cáu. “Cậu đừng trêu tớ nữa đi, ai mà thèm bái đường với một gã đàn ông cơ chứ?”

“Không muốn lấy đàn ông, vậy sao còn giả gái?” Tô Liễu cười hì hì.

“Tại tớ muốn tìm cậu chứ sao.” Doanh Vũ cấm cảu đáp.

Tô Liễu im lặng. Nàng chuyển sang kênh chat hiện thời.

(Hiện thời) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Cô dâu mặc đồ trắng thì sao.

(Hiện thời) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Đồ thần kinh, có ai thèm cưới ngươi cơ chứ!

(Hiện thời) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: Yêu yêu đừng vô cớ chửi người khác như thế!

(Hiện thời) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Yêu yêu, giữ mồm giữ miệng.

(Hiện thời) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Tiểu Ngược, đã lâu không gặp, ta phải ra phía sau bái đường, lát nữa nói chuyện tiếp!

(Hiện thời) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Tử hỏa, đừng, đừng…cưới Doanh Vũ!
 
Sau khi gửi tin nhắn, Tô Liễu căng mắt nhìn màn hình.

Kênh chat riêng chợt hiện ra hai tin.

(Nói thầm) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: ??

(Nói thầm) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Tiểu Ngược, muội bị ăn cắp nick à?
Chưa kịp trả lời, Tô Liễu đã nom thấy Yêu tinh áo choàng vung pháp trượng bắn một loạn băng tiễn về phía nàng.

Thật đúng lúc! Tô Liễu cười nhẹ, điều chỉnh Tiểu Ngược lao vút khỏi tầm tên bắn, tiếp đó dùng chức năng gia tốc xung kích của chiến binh, trong nháy mắt đã di chuyển tới sát Yêu tinh. Nàng tung định thân dược rồi vung lưỡi đao sáng lòa ánh trăng, bổ thẳng vào người Yêu tinh áo choàng.

Yêu tinh áo choàng vốn có đẳng cấp cao vượt trội, bình thường tấn công ả chẳng khác nào…Bỗng dưng muốn chết. Nhưng hôm nay công chúa Yêu tinh khoác bộ hoa phục (xếp hạng 2 trong trò chơi) để đi dự đám cưới. Bộ này chỉ đẹp thôi, chẳng có công năng gì hết. Dẫu vậy, cũng chẳng có người chơi nào ra tay giúp ả. Chưa kể Chiến ngự lâm lâm và Kiêu dương tự hỏa còn lên kênh chat hiện thời lệnh cho ả dừng tay. Tóm lại, mọi người đều mặc kệ Yêu tinh áo choàng.

Nến đỏ vẫn cháy sáng, lách ta lách tách.

Trong cung điện tráng lệ, chú rể chán nản đứng một bên, cô dâu cũng tự động vén khăn trùm đầu lên tò mò nhìn, đám quan binh khách khứa thì khoái trá quan sát trận quyết đấu giữa hai nữ game thủ. Áo đỏ như bướm, xinh đẹp yêu kiều, áo trắng như mai, duyên dáng thanh khiết.

Tô Liễu chỉ gắng gượng được 40 giây, cột máu của nàng đã gần cạn hết, trong khi Yêu tinh vẫn còn non nửa. Thấy vẫn còn chút thời gian, trong khi băng tiễn vẫn đang lấp loáng phóng tới, Tô Liễu xoay người, di chuyển thật nhanh quanh cung điện.

Cùng lúc đó, trên màn hình máy tính của Chiến ngự lâm lâm, Kiêu dương tự hỏa và Thịnh thế hoan đằng hiện lên hàng chữ: Người chơi Bỗng dưng muốn chết đang dùng chiêu “nhiễu loạn”.

Cả ba ngơ ngác và đồng loạt sững sờ. Bởi “nhiễu loạn” là gì?

Là một thứ độc dược hết sức quái ác, khiến người trúng độc buộc phải dùng chiêu thức trên cùng trong phần kỹ năng đối với mục tiêu ở góc phải (bất luận ta hay địch).

Ví như hiện thời, Chiến ngự lâm lâm và Kiêu dương tự hỏa đang chăm chú quan sát cột máu của Yêu tinh nên đã phóng tới chỗ ả hai quả cầu lửa cực mạnh. Còn Thịnh Thế hoan đằng vì đang quan sát Tiểu Ngược nên đã vô tình sử dụng Đệ nhất cực phẩm chi phủ – Hình thiên phủ…sẻ nàng ra làm đôi.

Tất cả sự việc xảy ra trong tích tắc và trong khi mọi người còn đang ngơ ngác thì Bỗng dưng muốn chết đã nằm im trong vũng máu, còn Yêu tinh áo choàng thì thở phào với một giọt máu duy nhất còn lại.

Vậy là kế hoạch tiêu tan. Vì sao thế nhỉ? Tô Liễu đau khổ nhìn màn hình
Nàng đã phải tích điểm, mua độc dược, tìm độc chiêu cho lần hành thích này. Thế mà…

Vì sao Thịnh Hoan ca ca lúc nào cũng lừ lừ như ông từ vào đền lại đột nhiên, vô duyên vô cớ nổi hứng với Tiểu Ngược cơ chứ?

Tô Liễu ngửa mặt thở dài, chuẩn bị cuốn gói hồi thành phục sinh, đặt dấu chấm hết cho một lần thất bại. Bỗng một vầng lửa đỏ rực ào tới.

“Con tiện tỳ kia, sao ngươi dám ra tay với Tô Tô?” Trong lúc mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng, cô dâu xinh đẹp đã lao đến với thanh chủy thủ tẩm độc trong tay. Nàng đâm một phát chết tươi Yêu tinh áo choàng – cô em chồng tương lai, khiến đám người xem sợ xanh mắt. Chưa kể, “nàng” còn cất giọng ồm ồm:
“Thằng ngốc Kiêu dương tự hỏa kia, bố mày là PD đấy con ạ. Tiểu Ngược không muốn mày bị mất mặt, nên mới ngăn mày đừng cưới. Mày đúng là đồ đầu to não bằng quả nho, để cho con em gái thần kinh giở trò điên rồ……”

Ầm ầm ầm…

Tô Liễu choáng luôn.

Thời gian hồi sinh đã hết, nàng chỉ còn cách quay lại điểm phục sinh ở thành chủ. Nàng mệt mỏi gửi Doanh Vũ dòng tin.

“Bỗng dưng…nhận ra…mình thật thánh thiện!”

ĐƯỜNG CÙNG NGÕ TẬN
Tô Liễu bật dậy tại điểm phục sinh. Nàng vươn vai hít thở, lấy lại tinh thần rồi lại bộ trầm tư ngắm trăng. Đang hứng chí định ngâm hai câu thơ “Nâng chén mời trăng sáng. Bóng mình nữa thành ba” thì nhìn thấy một đám lửa đỏ nhảy nhót sau lưng mình.

Nàng lấy tay vỗ trán rồi lui lại mấy bước, làm bộ không nhận ra mỹ nữ đang gào thét “Ta là PD đây!”

“Tô Tô—” Doanh Vũ lanh lẹ lao tới, túm chặt lấy dây váy của nàng, “Cậu đừng đi!”
“Bây giờ mà không đi thì sẽ muộn mất!” Tô Liễu lạnh lùng gạt Doanh Vũ ra, “Giả gái thì không có tội, lừa gạt ông chú trâu già thích cỏ non kia cũng không sao. Nhưng bực cái cậu lại vạch áo cho người xem lưng ngay giữa lễ nạp phi. Cậu chơi chán rồi, muốn vứt nick phải không?”

“Mình muốn giúp cậu báo thù mà.” “Mỹ nữ” Doanh Vũ chớp chớp mắt, đáp lời vẻ…ngây thơ…vô số tội.

“Nhưng cậu có thể âm thầm giết chết cái bà cô già kia, rồi giả vờ là bị mình làm ‘nhiễu loạn’ có hơn không?” Tô Liễu bực bội.

“Thôi được rồi, đang lúc nước sôi lửa bỏng, ai mà nghĩ ra cho được!” Nói rồi Doanh Vũ hét tướng: “Tóm lại là chúng mình đứt cước rồi. Ban nãy, trước lúc chết, tớ còn thấy đám đông vô cùng căm phẫn, đòi giã cho cậu một trận đó!”
Tô Liễu đau khổ: “Loài người thật vô tình, tớ hiền lành là thế mà còn đòi truy sát?”

“Trái đất nguy hiểm lắm, tiểu phu nhân cùng ta về hỏa tinh thôi!” Doanh Vũ cười cười gợi ý.

“Này tiểu đệ, cấm gọi ta là tiểu phu nhân nghe chưa!” Tô Liễu giả như không trông thấy ám hiệu đổi máy phục vụ rồi chơi lại từ đầu.

“Cũng được, nhưng cậu cũng không được gọi tớ là tiểu đệ!” Doanh Vũ nhăn nhó yêu cầu.

“Ok.” Vừa gõ xong hai chữ, Tô Liễu quay ra đã thấy quanh điểm phục sinh lố nhố người. “Chết rồi, đám đồ tể đã tới. Tiểu Thích, gặp nhau tại thôn Tân thủ nhé!” Tô Liễu vội vàng nói và dùng hồi thành phù về thẳng thôn Tân thủ. Một luồng sáng trắng vút đi, để lại mỹ nhân áo đỏ một mình đứng soi gương mặt hồ cùng hàng liễu rủ.

Doanh Vũ chậm một nhịp, liền bị đám đông a lô xô xông tới giày xéo.

Tới lúc “nàng” gặp được Tô Liễu thì xiêm y tân nương đã tễ tãi và trên đầu tua tủa rơm rác. Điệu bộ tả tơi, song Doanh Vũ vẫn vừa cởi quần áo vừa lớn tiếng chửi: “Mẹ cha lũ điên, có tí tẹo vấn đề mà dám hành lão gia ra nông nỗi này.”
“Tô Tô, đi thôi, chỗ này không thể dung thân được.”

“Đại ca và Minh Yêm tỉ tỉ đã thành lập gia tộc bên Bạch Hổ, gồm toàn đám người quen khi trước.” Doanh Vũ đã thay xong một bộ áo da dành cho cung thủ đen xì xì.
“Tớ không đi đâu.” Tô Liễu lắc đầu “Vì bị giết mà phải gameover thì nhục lắm!”
“Nhưng ở lại để làm gì kia chứ? Bọn mình cùng lúc đắc tội với một đám cao thủ, mà cậu thì không có tiền cũng chẳng có quyền, sớm muộn cũng sẽ bị quây như lúc nãy. Ở lại, muốn luyện cấp cũng chẳng được ấy chứ!” Doanh Vũ bình thản phân tích.

“Việc đâu còn có đó. Bị giết cũng đâu mất điểm kinh nghiệm. Đợi lúc chúng chém giết mỏi tay, tớ sẽ lại từ từ luyện cấp.” Tô Liễu vẫn kiên quyết, lại còn điều khiển bạch y thiếu nữ thể hiện cử chỉ tin tưởng tuyệt đối.

Thấy thế, Doanh Vũ ngậm ngùi tuyên bố: “Tô Tô, cậu không đi thì tớ cũng không đi. Chúng mình chết cùng chết!”

“Chưa chắc!” Bạch y thiếu nữ duyên dáng xoay người và vẫy ngón tay búp măng: “Sẽ có một ngày, tớ thành lập quốc gia của riêng mình rồi ra lệnh truy nã bà cô già Yêu tinh trên toàn thế giới, cho cô ả hết dám bước chân khỏi cửa!”

Gió thổi hiu hiu, rặng liễu dặt dìu, váy lượn cánh sóng, tóc hững hờ bay.

Trăng sáng lung linh, hương sen tỏa ngát, mắt trong như ngọc, môi thắm hơn son.
Doanh Vũ say sưa ngắm nhìn Tô Liễu, bất giác thấy khí phách dâng trào: “Phải lắm, Tiểu Ngược, chúng ta đi tìm kiến quốc lệnh thôi!” Cậu nắm chặt tay, hào hứng nói: “Chỉ cần tìm được kiến quốc lệnh huyền thoại, tớ sẽ gọi ngay các anh chị em tới, chúng mình có đất dụng võ, sớm muộn gì cũng xưng bá hùng anh.”

Kiến quốc lệnh? Tô Liễu nhoẻn miệng cười tựa Mona Lisa. Nàng đang định kể lại sự việc mình nhận được nhiệm vụ chủ tuyến đi tìm kiến Tần quốc lệnh bỗng trời quang mây tạnh nổi cơn sấm sét. Thoáng cái, Tô Liễu và Doanh Vũ đã bị quật ngã.
Cơn gió thổi qua và ba bóng người đen xì lù lù đứng dưới ánh trăng.

“Tiểu Ngược, sao nàng toàn quên đổi kênh chat thế?” Kiêu Dương tự hỏa khẽ than thở, khi trông thấy bạch y thiếu nữ bị quật ngã.

Chàng chưa dứt lời đã thấy Yêu tinh xúng xính xiêm y cầu vồng bực bội nhảy ra, mắt nhìn chừng chừng vào xác thiếu nữ: “Ngươi bảo ai là bà cô già, hả???”

Tô Liễu mặc kệ cô ả, quay sang nói với Doanh Vũ: “Tiểu Thích, đi thôi, quay về điểm phục sinh.”

“Đi đâu cũng vô ích thôi!” Yêu tinh áo choàng nổi đóa “Dám dọa truy giết ta ư, hừm, để ta cho các ngươi biết thế nào là hết dám ra khỏi cửa!”

(Thế giới) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Giết người có thưởng!!! Kể từ hôm nay, nếu ai giết được Bỗng dưng muốn chết, post lên diễn đàn, để lại ID, bản cô nương sẽ thưởng điểm SD, mệnh giá phụ thuộc vào trình độ ra tay.

(Thế giới) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Giết người có thưởng!!! Kể từ hôm nay, nếu ai giết được Bỗng dưng muốn chết, post lên diễn đàn, để lại ID, bản cô nương sẽ thưởng điểm SD, mệnh giá phụ thuộc vào trình độ ra tay.



Tô Liễu chẳng thèm để ý trước thái độ điên cuồng của Yêu tinh.

“Tô Tô, cậu thù hằn gì với con mụ điên này thế?” Doanh Vũ gửi tin nhắn bí mật.

Tô Liễu thể hiện thái độ bất cần với câu trả lời “Quên rồi…” Rồi nàng than “Cậu biết đấy, trong cái thế giới ảo bao la này, thiếu gì những câu chuyện hỉ nộ ái ố!”

Doanh Vũ:…

Doanh Vũ: Tô Tô “triết” quá à.

Doanh Vũ: Phải rồi, cậu bớt lại tớ rồi xóa hết danh sách Bạn bè đi nhé. Kẻo chúng ta chạy đến đâu cũng bị bắt dính luôn đó.

“Cũng được” Tô Liễu nói với giọng lưu luyến “Tớ thấy tiêng tiếc, nhưng thôi, kẻo liên lụy cả tới cậu.”

Vừa nói, nàng vừa delete từng cái tên.

Đến lượt Vô liêu sát yêu, nàng ngập ngừng chốc lát rồi quyết để lại.

Thời gian hồi sinh kéo dài 3 phút. Nếu không uống thuốc hồi sinh tại chỗ, người chơi sẽ bị đưa tới điểm phục sinh gần nhất. Tại đây, họ sẽ sống lại trong thể trạng yếu ớt, với lượng máu chỉ bằng 1/10 so với lúc bình thường.

Đương nhiên, công ty trò chơi cũng đã lường tới khả năng kẻ thủ ác ra tay ngay gần điểm phục sinh và đứng nguyên đó ém xác. Như thế, người chơi đẳng cấp thấp khó có thể trụ lại được. Tuy vậy, còn có một phương thức hồi sinh an toàn khác nằm trong cột kỹ năng, có hạn chế thời gian và phải mất tiền.

Đó là mỗi ngày một lần, dù ở bất cứ đâu, người chơi cũng có thể quay về quốc thành dưới lòng đất. Ở đây người chơi được cung thủ bảo vệ trong suốt thời gian hồi sinh, không sợ bị ém xác. Nhưng lại cần có người hộ tống về thành chủ, mất chừng nửa tiếng, sau đó mới có thể hoạt động bình thường. Vì thế, phương thức này rất ít người chọn, thậm chí còn chẳng hiển thị rõ trong cột kỹ năng.

Tô Liễu và Doanh Vũ cũng chẳng dám chọn vì lấy đâu ra người dám giơ đầu chịu báng, đưa họ về thành chủ. Vừa mất tiền lại vừa thiệt thân, chẹp!

Hai người vừa lóp ngóp bò dậy từ điểm phục sinh đã bị mây đen vần vũ, gió chớp đùng đùng quật ngã quay đơ.

【Hiện thời】 (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: Nguôi giận chưa? Yêu yêu.

【Hiện thời】 (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: Tiểu Ngược bị giết hai lần rồi đó, thôi nhé!

【Hiện thời】 (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Thôi là thôi thế nào? Có phải thiếp bắt nạt ả đâu. Là vợ bị ăn hiếp đây nè!

【Hiện thời】 (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Đúng là đồ nham hiểm! Hồi quốc chiến ả cố tình… bị h.ãm hại, post video lên diễn đàn, có chứng cứ sao không sớm đưa ra. Báo hại vợ bị mọi người trách móc, chê cười.

【Hiện thời】 (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Lại còn chuyện vợ đường đường cấp 141 bị con ranh cấp 42 bày mưu giết chết trước mặt bàn dân thiên hạ. Bao nhiêu người cười nhạo vợ, chồng biết không.

Nữ pháp sư vung cao pháp trượng, nhằm hướng điểm phục sinh phóng lửa, phía trên đầu chi chít những câu chữ cuồng loạn.

Tô Liễu nghĩ bụng, giả như mặt đối mặt ngoài đời, hẳn bà cô già yêu tinh đang mặt đỏ tía tai, hú hét từng hồi.

Cố tình bị h.ãm hại? Ồ, cũng có vẻ đúng đó chứ, nếu tính đến động cơ ban đầu của nàng. Cố tình thì làm sao? Khâu Kiều Nhan cũng cố tình hại người đấy thôi. Nàng cũng phải dĩ độc trị độc, cho ả nếm mùi ám tiễn một phen.

Tô Liễu cười khoan khoái, nhắm mắt chờ đợi đối thủ ra tay.
 
Sao cứ post đi post lại vậy????
 
×
Quay lại
Top