Bản án tình yêu

Sun Glare

Tân Sinh Viên
Thành viên thân thiết
Tham gia
26/6/2009
Bài viết
2.855
Kì 1

Tiếng gào khóc và những thanh âm lạ lẫm cứ liên tục gõ leng keng vào tâm trí cô như một vết dao cứ cứa đi cứa lại vào thành tim đang chảy máu.

Mùa đông, có tuyết. Và sự ra đi đột ngột

Như đã không còn cơ hội gặp Vũ nữa rồi. Kể từ khi người ta tìm thấy xác cậu trong phòng ký túc xá vương vãi toàn thuốc an thần và loang lổ vệt máu rỉ ra từ cổ tay. Như đón cậu ở sân bay hoàn toàn là chiếc bình vô tri lạnh ngắt được phủ một tấm vải lụa trắng. Mẹ Vũ như người mất hồn, còn bố cậu chỉ sau hai ngày bỗng chốc già sọm đi. Cái ngày thời tiết ảm đạm, chỉ có gió ùa về thổi tung hết cả một khoảng trống trong đầu Như, để lộ ra khoang ký ức tràn ngập hình ảnh khi xưa của Vũ.

Tiếng gào khóc và nhưng thanh âm lạ lẫm cứ liên tục gõ leng keng vào tâm trí cô như một vết dao cứ cứa đi cứa lại vào thành tim đang chảy máu. Cô nghe thấy tim mình vỡ vụn, phảng phất như rơi xuống một chiếc hố đen ngòm mà không tìm thấy cách nào lên trở lại mặt đất.

Như thậm chí còn không thể khóc. Dường như cô không thể đành tâm nhận lấy sự thật khốc liệt ấy. Vũ chết rồi ư? Khi chẳng kịp để lại cho cô cái gì. Kể cả một lời tạm biệt, hay nhắn nhủ, kể cả một vật kỷ niệm. Tất cả đều không. Một người mà mới vài ngày trước thôi vẫn gọi điện thoại đường dài quốc tế với cô, buôn đủ thứ về chuyện sinh hoạt, học hành, nghe cô ca cẩm về thời tiết cũng như những chuyện điểm chác nhỏ nhặt, về khoản học bổng mới trượt khỏi tay, về những ý định còn mịt mờ xa tít tắp.

Một người bạn thân thiết như thế, một người mà có thể san sẻ mọi điều mà không cần dè chừng như thế, ấy vậy mà trong khoảnh khắc đã biến mất khỏi cuộc đời cô, không dấu vết.

Không cách nào để níu kéo, hay kiếm tìm.

Cũng không cách nào để coi đây là một cơn ác mộng để gắng sức lôi tâm thức tỉnh lại. Chỉ là một sáng chợt tỉnh dậy mới cảm nhận được rõ rệt sự mất mát là như vậy.

Tự tử!

Có hàng trăm lý do để con người ta tự tử, cũng có hàng trăm lý do để con người ta sẵn lòng bỏ lại tất cả những người thân để đột ngột ra đi vĩnh viễn như thế. Ra đi một cách đơn độc, và cô đơn biết chừng nào.

Thậm chí Như cũng không thể tưởng tượng ra hình ảnh của Vũ khi đưa dao lam lên mạch máu xanh ngắt ở cổ tay, rạch một đường sắc nhọn để nhìn máu chảy xuống cho đến lúc tim ngừng đập. Chính vì không biết nên cô không ngừng tưởng tượng hình ảnh ấy. Rồi sau cùng là đau lòng, và mệt mỏi đến suy kiệt.

ban-an-tinh-yeu-ki-1.jpg

Mặc cho mọi sự phản đối của gia đình, cộng thêm sự ngăn cấm của Huy – bạn trai của Như, cô vẫn quyết tâm đặt vé máy bay đi Úc. Để ít nhất có thể tìm thấy những thứ còn sót lại cuối cùng của Vũ, ở đấy, dù chỉ là một chút thôi. Để ít nhất có thể biết lý do rõ ràng nhất cho việc cậu ra đi. Để ít nhất có thể giữ lại được một vài hình ảnh của cậu ấy, rồi mới đủ tự tin luyện tập cách dũng cảm chấp nhận sự thật.

- Như, em đừng như thế, Vũ đã chết rồi, đó là sự thật và em kể cả có cố gắng không muốn tin, thì đó cũng là sự thật!

- Em biết chứ, Huy, nhưng em không thể thuyết phục được bản thân mình. Em luôn nghĩ rằng có thể cậu ấy chỉ là đang đùa với em thôi, hoặc cậu ấy đang giận dỗi mọi người. Lúc nào em cũng có cảm giác cậu ấy ở quanh quẩn đâu đó quanh đây, nhìn em cười, nhìn em khóc.

-…

- Những ngày này em không ngủ nổi, vì cứ chợp mắt lại là nhìn thấy cậu ấy đang giơ tay về phía em, đang cười với em, gọi tên em. Vậy thì làm sao em có thể chấp nhận nổi sự thật này đây?

- Anh biết, em đã rất mệt mỏi, nhưng đó chỉ là trạng thái cảm xúc tạm thời thôi, em đừng tiếp tục dằn vặt bản thân như thế!

- Nhưng nếu em không trực tiếp đối mặt với sự thật, em sẽ không thể từ bỏ được, Huy, hãy cho em đi!

Rồi cuối cùng thì Như cũng chiến thắng. Không biết là do sự cố chấp của bản thân, hay là do vốn dĩ đó là kết thúc của mọi sự mệt mỏi của những người xung quanh cô. Hôm ra sân bay, bố mẹ Như không theo cô ra tiễn, chỉ có Huy trao cho cô chiếc vali hành lý nhẹ tênh cùng ánh mắt phức tạp khó diễn tả thành lời.

- Hay là anh đi cùng em? Làm sao anh có thể an tâm để em đi một mình đến nơi xa như thế?

- Đừng, chỉ một mình em thôi, một mình em đi, và em sẽ trở lại. Vũ cũng đã từng một mình tới nơi ấy như thế, em cũng sẽ làm được thôi!

- Lỡ em không giữ lời hứa với anh, không trở lại nữa thì sao?

- Đừng ngốc vậy Huy, em có lý trí, em sẽ không như vậy đâu, em sẽ không chết theo Vũ, em chỉ muốn tìm hiểu lý do cậu ấy ra đi, rồi em sẽ trở lại, sống thật tốt, và để cho cậu ấy yên nghỉ.

- Anh có thể tin em không? Anh không thể an tâm để em đi như thế được, dù là lý do gì và dù em có hứa hẹn thế nào.

- Em đâu phải là đứa trẻ con, em có trách nhiệm với lời nói của em. Huy, nếu yêu em thì xin anh hãy tôn trọng quyết định của em.

- Vậy được, hứa với anh, sẽ sớm trở về.

- Em hứa!

***
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Canberra của nước Úc, Như xốc lại cổ áo, từng đợt gió mang theo hơi tuyết thổi đến hất tung mái tóc dài. Canberra đang ở thời điểm cuối mùa đông, nhưng mùa đông ở đây không quá rét mướt, không quá lạnh lẽo như Như vẫn tưởng. Chỉ là những đợt gió tuyết li ti bám vào áo khoác, trải dọc những con đường trắng xóa ở mọi ngóc ngách bình lặng nhất nước Úc. Mùa đông nhuốm màu đơn độc và chỉ khiến con người ta nảy sinh cảm giác mong muốn tự bấm bàn chân qua từng lớp tuyết mỏng để một mình bước qua khắp nẻo đường Canberra.

ban-an-tinh-yeu-ki-1.jpg

Trong bản kết luận điều tra cục cảnh sát Canberra (Úc) cung cấp, Vũ tự sát sau một thời gian dài sử dụng quá liều thuốc an thần để điều trị chứng hoang tưởng do sử dụng ma túy tổng hợp, cơ thể rơi vào trạng thái suy nhược, mệt mỏi, sinh ra tâm lý hỗn loạn không thể điều chỉnh, cộng thêm áp lực trong nhiều ngày.

- Hoang tưởng? Ma túy tổng hợp? Tại sao cậu ấy lại dính vào những thứ đó? Còn nữa, rõ ràng khi liên lạc về nhà, cậu ấy vẫn rất bình thường cơ mà?

Như sửng sốt khi nhận kết quả từ phía cảnh sát. Một thời gian dài khi trước, Vũ đã mắc chứng hoang tưởng do sử dụng ma túy và đã phải trải qua quá trình trị liệu ư? Tại sao cô không hề biết, thậm chí cậu còn không để lộ bất cứ điểm nghi ngờ nào cho Như biết.

- Lý do cậu ta bị hoang tưởng cũng như sử dụng ma túy không nằm trong phạm vi cần điều tra của chúng tôi, thưa cô. Và rõ ràng đây là một vụ tự sát, không phải mưu sát. Hơn nữa, đã từng có nhiều du học sinh không chịu được áp lực học hành hay cuộc sống xa đất nước nên đã tự sát, không có gì khó lý giải. Vì vậy chúng tôi đã đóng hồ sơ và quyết định không điều tra gì thêm. Mong cô hiểu cho.

Viên cảnh sát nhún vai giải thích chậm rãi cho Như. Rõ ràng với những người ở đây thì việc tự sát không phải là vấn đề nghiêm trọng gì lắm, hơn nữa, lại còn là một du học sinh nước ngoài, họ hoàn toàn có quyền làm qua quýt rồi xếp lại một chỗ.

Như tìm đến ký túc xá của Vũ, mở cửa đón cô là một cậu bạn người Trung Quốc khá kiệm lời và tỏ vẻ xa cách rõ rệt. Mặc dù có vẻ đang bận việc gì đó nhưng cậu vẫn dẫn cô vào phòng ở chung của họ, chỉ cho cô vị trí mà gần nửa tháng trước vẫn thuộc quyền sở hữu của Vũ. Anh ta mang những nét đẹp thường thấy của người con trai Á Đông, từng đường nét trên khuôn mặt tuy sắc đến lạnh người nhưng lại rất cuốn hút. Anh ta là Lâm Chính.

Dường như mọi thứ của Vũ vẫn còn được giữ lại y nguyên kể từ sau khi cậu ấy mất, chiếc ga trải gi.ường màu lam là màu ưa thích của cậu, chiếc gối ôm Như tặng lúc hai người từ biệt ở sân bay, tấm hình chụp chung với bố mẹ, và tấm hình chụp chung với cô được đặt gọn gàng trên chiếc bàn nhỏ dùng để đọc sách. Cả chiếc mô hình máy bay mà cậu quý nhất cũng được đặt ở đó. Như có thể tưởng tượng Vũ đã từng đi ra đi vào nơi đây, đọc sách, nghe nhạc, ngắm những người thân của mình, nhớ đến cô.

Một cuốn sách rơi xuống khi cô cầm chiếc gối ôm lên, hình như là cuốn “Cuốn theo chiều gió” mà cô đã từng rất thích, phía mép phải lộ ra một tấm thiệp mỏng. Chưa kịp cầm lên đã bị một bàn tay giật lấy.

- Đừng tùy tiện động vào đồ đạc ở đây, cuốn sách này là Vũ để lại cho tôi!

Lâm Chính lạnh lùng nhìn Như nhưng vẫn không giấu được vẻ hoảng loạn đôi chút trong ánh mắt, hơi thở phập phồng quay nghiêng thân người về phía Như. Cuốn sách được giấu đằng sau lưng rất cẩn thận, dường như không muốn để Như động vào nó lần nữa.

ban-an-tinh-yeu-ki-1.jpg

Bất ngờ, một giọng nữ khá cao vang lên từ ngoài cửa. Như giật mình nhìn ra, là một cô gái Việt Nam dáng người nhỏ bé đang đứng dựa vào thành cửa.

- Ồ, nghe nói có bạn của Vũ đến đây, là cậu sao?

Cô gái mặc một chiếc quần bò thụng, và chiếc áo khoác có phần hơi bụi so với hình dáng và khuôn mặt. Chiếc mũi hơi hếch lên và gò má lộ rõ lúm đồng tiền, lúc nào cũng như đang cười chính là điểm thu hút ngay từ khi người ta nhìn thấy cô. Nhưng rõ ràng gương mặt có phần nhợt nhạt và cặp mắt lộ thần sắc mỏi mệt đã không thể che giấu tâm trạng hiện giờ của cô lúc này. Như thầm đánh giá cô bạn một lượt, chắc hẳn là một trong số những người bạn của Vũ ở đây.

- Gọi tôi là An, trong thời gian tới có chuyện gì cần cứ tìm tôi. Nhưng hãy nhớ, tất cả những gì cậu biết chỉ là vỏ bọc bề ngoài, sự thật mà cậu còn chưa rõ ấy đáng sợ hơn cậu tưởng rất nhiều. Nếu không muốn rơi vào nguy hiểm, hãy quay về đi.

An đảo mắt nhìn sang Lâm Chính, một tia lửa như bùng lên rồi lại nhanh chóng được nén xuống. Trong đó có cả sự phẫn nộ, sợ hãi, đau đớn và cả hoảng loạn. Nhưng tất cả chỉ xảy ra rất nhanh, sự xáo trộn Như đã cảm nhận được bỗng biến thành ảo ảnh để đánh lừa thị giác. An chỉ giới thiệu ngắn gọn và rời đi, như thể một nghĩa vụ phải làm, như thể người mộng du.

- Cô ấy trước đây đã từng là bạn gái của Vũ một thời gian, có lẽ sau sự ra đi đột ngột của Vũ nên rơi vào khủng hoảng, hay nói năng linh tinh và có những hành động điên rồ. Cô đừng nên nghĩ nhiều làm gì.

Lâm Chính quẳng lại một câu, rồi lại tiếp tục công việc của mình trước khi Như đến. Cuốn truyện cũ đã biến mất khỏi tay cậu ta từ lúc nào. Dường như nơi đây chứa quá nhiều điểm kỳ lạ, những nghi vấn cứ xuất hiện đột ngột trong đầu Như khiến cô hoang mang. Và cái chết của Vũ, có thể sẽ không đơn giản chỉ là tự tử, có thể sau đó là những chuỗi khúc mắc nữa. Trong ánh mắt hoảng loạn một thoáng chốc của Lâm Chính, trong đôi mắt thất thần vô hồn của An và cả thái độ của cô với anh bạn cùng phòng Vũ kia, trong cách nói chuyện của hai người họ. Nhất định, có cái gì đó không bình thường.

“Nhất định có một bí mật lớn đằng sau cái chết của Vũ!”

Còn tiếp...
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Kỳ 2

Như sờ tay vào chỗ nụ cười tươi rói của Vũ, thấy xót xa. Lần đầu tiên cô cảm nhận được đã cách xa Vũ lâu đến thế, lâu đến độ tưởng chừng như đã kéo dài cả một nửa đời người...

Kỳ II: Những gì tận mắt nhìn thấy lại vốn không phải là sự thật

Như tìm đến bác sĩ của trường để xác nhận tình trạng bệnh của Vũ trước khi cậu tự tử. Bản giám định pháp y dường như trùng khớp với hồ sơ bệnh án mà bác sĩ cung cấp.

- Tuy nhiên, có một chuyện như thế này. Vào đúng lúc Vũ được chẩn đoán là mắc chứng hoang tưởng do dùng ma túy và được phác thảo biểu đồ điều trị, có một cậu bạn đã đến đây và hỏi rất kỹ về triệu chứng của căn bệnh.

- Bác sĩ còn nhớ bộ dạng anh ta thế nào không?

- Tôi không rõ nữa, anh ta hơi cao, khuôn mặt sắc cạnh, và là người Trung Quốc thì phải. Anh ta nói là bạn thân ở cùng phòng ký túc xá của bệnh nhân.

- Vậy anh ta có yêu cầu gì không, thưa bác sĩ?

- Anh ta có trao đổi với tôi một vài điểm trong bệnh tình của bệnh nhân, sau đó anh ta hỏi về tác dụng phụ của thuốc, còn đề cập đến chuyện sử dụng quá liều nữa, tôi cũng đã dặn dò anh ta kỹ rồi, tuyệt đối không được tăng liều thuốc, anh ta cũng đã khẳng định với tôi và rồi ra về.

- Vâng, cảm ơn bác sĩ, nếu có điều gì muốn hỏi, tôi sẽ trực tiếp đến gặp bác sĩ!

Dáng người hơi cao, khuôn mặt sắc cạnh, và là người Trung Quốc, lại biết bệnh tình của Vũ, chắc chắn chỉ có Lâm Chính. Tại sao cậu ta lại phải tò mò về chuyện Vũ bị bệnh tâm lý mà tìm đến tận đây? Và tại sao cậu ta lại hỏi cặn kẽ cả chuyện sử dụng thuốc quá liều? Cậu ta muốn làm gì và mục đích là gì?

Như nhớ về hành động kỳ lạ hôm qua của Lâm Chính, nhớ về cuốn sách đã bị giật lại vội vàng ngày hôm qua. Chắc chắn cuốn sách có cái gì đó mà Lâm Chính không muốn cô nhìn thấy, chắc chắn sự xuất hiện của cô ở đây không được anh ta chào đón.

***
- Ý cậu là, cậu đang nghi ngờ Lâm Chính đã đầu độc cho Vũ uống quá liều thuốc an thần?

An nhíu mày, đứng dậy rót một cốc nước lạnh. Tay cô hơi run nên nước bị sánh ra ngoài. Uống một hơi hết cạn cốc nước, An ngước đôi mắt lạnh băng mà hoảng loạn lên nhìn Như.

- Tất cả mới chỉ là phỏng đoán, đương nhiên tôi dựa vào những gì bác sĩ nói, và cả những gì tôi đã thẩm định qua. Kể cả cậu ta không đầu độc Vũ, nhưng cậu ta rất đáng nghi.

- Tại sao cậu nói hết điều này với tôi? Cậu tin tôi?

- Phải, vì cậu đã nói rằng, tất cả những gì tôi đang biết là giả, sự thật còn khủng khiếp hơn. Tôi chắc chắn là cậu phải biết điểm gì mấu chốt nên mới có thể nói như vậy.

-…

- Hy vọng cậu giúp tôi! Cậu đã từng yêu Vũ một thời gian, hãy giúp tôi và coi đây là điều cuối cùng cậu làm cho cậu ấy.

ban-an-tinh-yeu-ki-2-.jpg

An im lặng, và trong đôi mắt như chứa một màng mỏng hơi lạnh của gió tuyết có hơi xao động. Đôi lông mi cong vút chớp chớp không theo nhịp. Lần đầu tiên Như thấy, An là một cô gái đẹp như vậy. Một vẻ đẹp phải cần thời gian để nhìn ngắm thật kỹ mới có thể nhận ra. Thời gian trôi qua trong tiếng máy sưởi phát ra âm thanh của động cơ rò rè, thời gian đủ để Như mặc định rằng An sẽ không trả lời. Nhưng, đúng lúc Như định đứng lên ra về thì nghe thấy tiếng của An, chẳng khác nào vọng lại từ đầu chiều gió.

- Tôi nghĩ, tôi nên đưa cho cậu cái này!

An bước đến bên chiếc bàn đựng sách, khẽ khàng kéo ngăn tủ để lấy ra một phong thư. Vẻ mặt của cô đã trở lại như trước, nhưng vẫn còn đọng lại nét mệt mỏi.

- Đây là bức thư Lâm Chính đã từng gửi cho tôi, một thời gian trước khi Vũ đột nhiên mắc chứng hoang tưởng, lúc đó tôi và Vũ mới yêu nhau chưa được một tháng.

An mở bức thư ra đọc, trong đó dường như là một Lâm Chính khác hẳn, một Lâm Chính không hề như vẻ ngoài khi đối diện với cô. Một Lâm Chính cũng dịu dàng biết bao, cũng đầy lòng yêu thương biết bao. Hóa ra, một người con trai chỉ trở nên sắt đá đối với người con gái anh ta không thích, còn những người anh ta thích, anh ta sẽ tự bộc lộ toàn bộ con người mình. Và cô gái ấy lại chính là An.

- Như vậy, Lâm Chính đã từng thích cô?

- Đúng! Nhưng tôi thì không thích anh ta, tôi đã yêu thầm Vũ trong suốt một thời gian kể từ lần đầu gặp cậu ấy!

- Vậy tại sao cô lại chia tay với Vũ?

- Tôi luôn có cảm giác không an toàn, trong mối quan hệ tình cảm của chúng tôi, tôi luôn nghĩ mình yêu nhiều hơn, còn anh ấy thì với tôi lúc nóng lúc lạnh. Thật sự tôi không hiểu vì lý do gì mà Vũ lại chấp nhận tình cảm của tôi.

- Vũ không phải là người không biết phân định rạch ròi tình cảm, nếu cậu ấy thích cô, cậu ấy sẽ chấp nhận mối quan hệ yêu đương với cô, còn nếu không, cô sẽ không thể trở thành bạn gái cậu ấy.

- Hẳn là thế, cô vừa thông minh vừa thấu đáo, thảo nào Vũ lại dành tình cảm đặc biệt với cô như vậy. Còn tôi, chỉ đem lại cho anh ấy cảm giác chán ghét!

- Tình thân bao giờ cũng dễ nói hơn tình yêu. Tôi và cậu ấy gần như là người thân của nhau rồi.

- Có nhiều chuyện không đơn giản như cô nhìn thấy đâu. Thôi tôi mệt rồi, cô về trước đi, những gì cần nói tôi đã nói với cô, hy vọng sẽ giúp được cô!

ban-an-tinh-yeu-ki-2-.jpg

Đã hơn một lần An nhắc với Như câu nói: Có nhiều chuyện vốn không đơn giản như cô nhìn thấy. Trong đầu Như cứ quanh quẩn câu nói đó, ý của cô bạn là gì? Hung thủ gián tiếp gây nên cái chết của Vũ chính là Lâm Chính ư? Anh ta vì yêu An nên đã đầu độc Vũ bằng thứ thuốc ma túy đáng sợ ấy, và để Vũ sử dụng thuốc an thần quá liều?

Như day trán, bước nhanh về khu ký túc xá dành cho khách đến thăm sinh viên nghỉ lại. Vì đã trao đổi từ trước và nhờ cả sự trợ giúp của chị gái Vũ, cô được lưu lại trong một căn phòng nhỏ phía cuối hành lang giao với phòng tập piano. Lớp tuyết dày lưu lại dấu chân cô như in như tạc. Cô cảm thấy quá mệt mỏi với những suy đoán phức tạp như tung hỏa mù trong đầu. Cô có nên nghi ngờ Lâm Chính hay không? Anh ta thật sự là hung thủ hay không phải là hung thủ? Hoàn toàn có cơ sở cho động cơ đầu độc của anh ta. Nhưng, làm thế nào để chứng minh?

Một bóng đen vụt qua, bóng hình quen thuộc quay mặt về phía Như. Vì ngược phía ánh đèn nên cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu ấy. Mặc dù cố mở căng mắt cũng chỉ toàn bóng đen bao phủ. Vũ đã nói với cô cái gì đó, rồi từ từ lùi dần về phía bóng đêm đen đặc phía trước. Cô muốn chạy nhưng nhấc chân không nổi. Chỉ nhìn thấy nước mắt đầm đìa chảy xuống hòa lẫn với vũng máu dưới chân, làm thành một bức nền trắng xóa đỏ như bức tranh thêu. Lúc tưởng như sắp khuỵu ngã thì có một bàn tay đỡ lấy cô, rõ ràng là khuôn mặt Vũ, nhưng cậu ấy chỉ khóc.

- Như, đừng tìm tớ nữa, về đi!

- Cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy, đừng tiếp tục ở đây nữa!

Tiếng cậu ấy như vọng đến từ một nơi nào đó xa xôi lắm, bị tiếng gió tuyết hút vào trong không gian và phả nhẹ về phía Như. Sau đó đột ngột là hình ảnh khuôn mặt sắc lẹm của Lâm Chính đập thẳng vào mắt. Và Vũ ngã xuống vùng tuyết nhuộm máu đỏ tươi.

Bừng tỉnh trở dậy khỏi giấc mơ, Như sờ lên mặt, rõ ràng là cảm giác chân thật như thế. Sau bao nhiêu ngày từ khi Vũ ra đi, sau bao nhiêu lần cô cố giải tỏa sự dồn nén từ tảng đá cứ đè chìm nghỉm trước ngực, cuối cùng cô đã khóc được. Từng giọt từng giọt nước mắt như vỡ òa trào ra khỏi hốc mắt. Cô khóc trong sự lạc lõng đến tận cùng của trái tim mệt mỏi, khóc cho sự ra đi đơn độc vĩnh viễn của Vũ, và khóc cho tất cả những ẩn số mà cô cho dù cảm nhận được nhưng vẫn bất lực trước nó.

***
- Cô đang nói, chính Lâm Chính là người đã có âm mưu đầu độc Vũ sao? Sao cô có thể khẳng định?

- Hiện em đang có một vài manh mối đã thu thập được trong những ngày ở đây, mong thầy hãy chiếu cố một lần, em mong mọi chuyện được sáng tỏ. Thầy không mong sẽ có thêm một vụ sinh viên bị đầu độc ngay trong trường chứ ạ? Chừng nào chuyện chưa sáng tỏ, em nghĩ, chừng ấy cái người thực hiện hành vi độc ác sẽ còn sống nhởn nhơ để tiếp tục nghĩ cách hại người khác, như Vũ!

- Được rồi, vậy cô định làm thế nào?

- Em muốn phối hợp cùng cảnh sát, đưa chuyện này ra ánh sáng, thưa thầy hiệu trưởng, em mong thầy tin em, và phối hợp với em!

- Cô muốn tôi giúp cô? Tôi có thể làm gì?

- Chỉ cần thầy …

***
Bảng tin trường đồng loạt dán thông báo về việc đã tìm ra một số chi tiết quan trọng trong vụ án mạng của du học sinh Việt Nam – Trần Quân Vũ. Cảnh sát cũng sẽ tham gia vào sau khi nhận được một số tài liệu và chứng cứ có liên quan. Vài ngày trôi qua, một vài sinh viên được triệu tập để hỏi về những nghi ngờ xoay quanh việc Vũ tự sát.

- Cậu nghi tôi là thủ phạm giết Vũ ư? Cậu bị điên rồi!

Mắt Lâm Chính đỏ ngầu, trong những tia vằn máu lộ rõ ánh nhìn đau đớn. Cậu ta lắc đầu, tiến dần về phía Như.

ban-an-tinh-yeu-ki-2-.jpg

- Còn không phải cậu? Vậy cậu nói thử xem, ai đã gửi thư tình cho An? Ai đã đến bệnh viện hỏi thăm tình hình bệnh của Vũ và cả chuyện dùng thuốc quá liều? Và cuốn sách của Vũ, ngay hôm đầu tiên tôi đến cậu đã phải hoảng sợ giấu nó đi?

- Những việc đó nói lên rằng tôi muốn giết cậu ấy ư? Cậu đã nghe con bé An đó nói những gì rồi? Cơ bản những điều cô ta nói đều không thể tin được! – Vũ quát to, mắt cậu càng trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ!

- Có thể cậu thấy tôi còn chưa đủ chứng cứ để buộc tội cậu nên cậu còn nói cứng? Vừa rồi cảnh sát đã lục soát phòng cậu và phát hiện ra một lọ thuốc an thần cậu giấu đi rồi. Lọ thuốc an thần vừa khéo trùng khớp với nhãn hiệu thuốc an thần mà Vũ sử dụng để tự sát. Cậu nói xem, tại sao cậu có loại thuốc này?

- Tôi không có ý đồ gì với Vũ, đâu phải tôi có lọ thuốc an thần giống Vũ là có thể kết tội tôi đầu độc cậu ấy?

- Cộng thêm những chứng cứ tôi đã đưa cho cảnh sát, và lời khai của bác sĩ điều trị cho Vũ, cậu sẽ bị mời về đồn cảnh sát để điều tra, đến lúc đó sẽ rõ ràng cả thôi!

Sắc mặt Lâm Chính trắng bệch, môi anh ta mím chặt thành một đường, cả người anh ta tỏa ra hơi lạnh lẽo đến bức người. Anh ta xông tới gần sát mặt Như nhưng đó cũng là lúc hai đồng chí trong trang phục cảnh vệ có mặt kịp thời.

Ngày họ dẫn Lâm Chính đi, tuyết đã ngừng rơi trên khắp các nẻo đường của thủ đô Canberra, nước Úc lúc bấy giờ chẳng khác nào như cô gái nhỏ bỗng chốc từ từ lột xác khỏi vỏ bọc của chiếc kén để hóa thành một người con gái xinh đẹp. Như mặc một chiếc váy màu trắng có vạt xòe rộng làm nổi bật họa tiết thêu chìm hình hoa cẩm tú cầu. Cô đến phòng cậu, thu dọn lại đồ đạc mà cậu để lại. Chiếc vali nằm lặng im trong góc phòng, chiếc tủ quần áo dường như vẫn còn vương mùi của cậu, cả những bản vẽ còn dang dở được xếp gọn gàng vào trong hốc tủ.

Thời gian chưa kịp chạm đến những gì còn sót lại của cậu, cũng như chừa một cơ hội để cho người ta thi thoảng phải nhớ đến cậu. Như thở dài rồi từ từ lấy xấp bản thảo của Vũ bỏ vào vali, giấy tờ trượt khỏi tay cô và vương vãi xuống nền đất. Một bức ảnh Vũ khoác vai Lâm Chính cười thật tươi lộ ra khỏi đống giấy tờ.

Như sờ tay vào chỗ nụ cười tươi rói của Vũ, thấy xót xa. Lần đầu tiên cô cảm nhận được đã cách xa Vũ lâu đến thế, lâu đến độ tưởng chừng như đã kéo dài cả một nửa đời người, lâu đến độ cô cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn thành từng mảnh rồi lại đóng băng thành một khối. Mặt giấy hơi nhám, Như lật ra đằng sau, cô lặng người. Một dòng điện chạy từ não lên đến đỉnh đầu làm mọi dây thần kinh trong tích tắc trở nên tê liệt. Đằng sau tấm hình ấy, là nét chữ được viết rất cẩn thận.

- Vũ, tớ yêu cậu!

Ký tên: Lâm Chính, Canberra (Úc), 5/9/2012
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Đừng nói vs ss la` kết thúc mở ngen sun glare =.=
 
×
Quay lại
Top