Anh vẫn yêu em dù đứa bé không phải con anh

hatthoc30

Đang từng ngày lớn lên
Thành viên thân thiết
Tham gia
9/12/2010
Bài viết
2.416
Dù biết người em cần không phải là anh, nhưng anh vẫn xin được ở bên em, được yêu thương, che chở cho mẹ con em. Anh không thể để mất em lần nữa.. Về bên anh nghe em, anh đang chờ em đó...

Anh và em lớn lên cùng nhau trên quê hương miền Trung nghèo khó. Tuổi thơ ngọt ngào và êm đềm trôi đi, anh không hề biết mình có thể yêu em, mà yêu nhiều đến vậy…

Em còn nhớ không, suốt cả 9 năm đi học, năm nào anh cũng làm lớp trưởng, em làm lớp phó học tập. Nhớ hồi đó thật vui, đi học thì ngồi cùng nhau, về nhà lại quấn quýt với nhau như đôi chim sẻ. Có bao nhiêu thành tích của lớp, của trường hai đứa mình giành hết cả. Anh thì hiền khô, trong khi em nghịch ngợm như con trai. Thế mà cũng có lúc anh bắt nạt em, anh làm em khóc.

Có lẽ kỉ niệm làm anh nhớ nhất là hồi học lớp 4, anh bị thằng Minh béo chặn đường vì dám nêu tên nó trong buổi chào cờ. Anh bị nó đánh túi bụi, chỉ biết đứng khóc. Lúc đó em bình tĩnh lạ thường, tháo cặp sách vừa đập vừa quát. Nó quay lại định đánh em, thì em vênh mặt lên dõng dạc: “Mày đánh tao, tao mách bố mày đấy”. Khi nó đi khuất rồi em mới òa lên nức nở.

Lên cấp 3, hai đứa không còn học chung lớp. Xinh xắn, duyên dáng, em trở thành hot girl của lớp Văn, khiến bao nhiêu anh chàng ngơ ngẩn. Anh cũng mơ hồ cảm nhận được tình cảm mình giành cho em đã khác. Ngày bố em mất, mẹ thì suy sụp, mấy đứa em còn nhỏ quá. Một mình em xốc vác cả gia đình. Nhìn đôi bàn tay sưng húp của em vì đi bẻ ngô thuê, đi làm cỏ mía cho người ta mà anh không khỏi xót xa. Từ khi ấy, anh nghĩ mình sẽ lo cho em, che chở cho em suốt cuộc đời này.

Anh không bao giờ quên cái ngày hai đứa cầm hai tờ giấy báo đại học, anh thì vui mừng, còn em trầm ngâm không nói. Anh trở thành một chiến sĩ hải quân, còn em cũng theo đuổi ước mơ làm thành cô giáo. Đêm trước khi anh lên đường vào Nha Trang, hai đứa mình đi dưới ánh trăng. Đoạn đường từ nhà anh về nhà em ngắn quá, anh không kịp cầm lấy bàn tay gầy guộc của em… Nhưng em vẫn trong sáng như một thiên thần, em không hề hay biết anh đã đứng đó cả đêm, để làm gì anh cũng không biết nữa…

Anh lên đường mang theo một tình yêu chưa kịp nói. Và có lẽ nào anh chẳng bao giờ được nói? Suốt 4 năm học anh chỉ gặp em có một lần. Thật ngỡ ngàng vì em dịu dàng, duyên dáng, rắn rỏi hơn xưa. Em vẫn vô tư sang nhà anh nấu cơm, giặt quần áo cho anh như ngày nào, líu lo kể chuyện học hành, bè bạn. Anh thương em biết mấy, vừa học, vừa đi làm suốt ngày suốt tháng. Em trong sáng quá, em không biết gì tình cảm của anh… Anh nghĩ chờ khi học xong sẽ ngỏ lời yêu em. Anh ngốc lắm phải không?

Những buổi chiều thứ bảy, anh ngồi ngắm nhìn sóng biển Nha Trang. Biển trong vắt, mênh mang dạt dào và xa vời vợi càng khiến anh nhớ em da diết. Làm thế nào để em biết rằng anh yêu em!

Và anh chết lặng khi được tin em có người yêu. Em ríu rít khoe về anh chàng cảnh sát đẹp trai của em, hồn nhiên gửi cho anh xem ảnh. Em biết không, anh ngồi lặng hàng giờ trước biển, tự trách mình quá ngốc đã để mất em. Anh cảm giác như một cái gì tan vỡ, sụp đổ trong tim mình… Nhưng nhìn em cười rạng rỡ, hạnh phúc bên người ấy, anh quyết định sẽ lặng lẽ đi cạnh cuộc đời em và chỉ xuất hiện khi em cần mà thôi.

Và ở tuổi 25, em mãn nguyện trong bộ váy cưới trắng tinh, e ấp bên người đàn ông mà em lựa chọn. Một cuộc hôn nhân hạnh phúc sắp diễn ra rồi… Anh có thể yên tâm để em về bên người ấy, mối tình gần 10 năm trời anh sẽ giữ cho riêng mình. Chỉ mong sao cho em được bình yên bên người mà em yêu, người em đã chọn.

Nhưng… nỗi đau đã ập đến quá nhanh. Chồng sắp cưới của em mất trong một tai nạn, chỉ trước đám cưới có một tuần. Em suy sụp, sống trong mộng mị. Đến mức mẹ em cũng xót xa, nhìn con gái héo mòn trong đau khổ. Anh dồn phép cả năm để được ở cạnh em, chăm sóc em. Đến ngày cuối cùng, em mới cho anh biết đang mang trong mình giọt máu của người ấy. Em sống được đến giờ này cũng là vì thế. Lại một lần nữa anh lên đường với bao nhiêu nghĩ suy, giằng xé…

Chiều nay, anh lại ngồi trước biển. Biển muôn đời vẫn vậy. Biển đã từng yêu chưa em nhỉ, mà dạt dào, tha thiết thế?

Dù biết người em cần không phải là anh, nhưng anh vẫn xin được ở bên em, được yêu thương, che chở cho mẹ con em. Anh không thể để mất em lần nữa.. Về bên anh nghe em, anh đang chờ em đó…

Theo Vietnamnet.

 
Dạt dào nhưng trầm lắng :KSV@18:
tuyệt vời đó,
 
hay quá
công nhận tình cảm lớn thật
ước gì cũng có ai đó yêu mình như thế
 
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
 
Không dám đâu! Nhưng nhiều lúc tâm trạng của thóc như vậy đấy! :KSV@17:
 
Khi vui thì thóc mới nghe nhạc thôi! Còn những lúc hay suy tư thì thóc muốn 1 mình ngồi suy nghĩ hoặc nói chuyện với ai đó!:KSV@04:
 
Vậy giờ đang buồn hay suy tư.....:KSV@05:
 
giờ tâm trạng đang không biết thế nào! thóc chẳng hiểu nổi mình nữa:KSV@13:
 
Thì khỏi hiểu...dễ wá chời...sống khỏi suy nghĩ...vô tư...sướng rùi:KSV@09:
 
Eo, nói thì dễ nhưng làm khó lắm:KSV@07:
 
có thấy trắng đâu, đen sì ấy chứ:KSV@08:
 
Hay lắm. Thanks em nhiều.^^
 
×
Quay lại
Top