Ai nói chúng tôi khong mờ ám(kung hay ak!pa2 kon xem thu ung hộ nha)

copehateyeu

Thành viên
Tham gia
2/7/2012
Bài viết
11

AI NÓI CHÚNG TÔI KHÔNG MỜ ÁM

(nói trước đây k phải bai của em vít)



chap 1.
Mi ln tên h Viên gi đin cho tôi, tôi lúc đó nht đnh là đang trong nhà v sinh ri, hơn na mi ln vào trong đó là vào rt lâu.
Tôi cm thy rt bun, thng nhãi ranh này chng biết tính toán thi gian như tôi gì c, bn thân tôi đây chu k ngh l đu tính chun c. Th m mt mà nhìn toàn b đơn v này xem có ai vào toilet mà còn phi lao lc mang theo di đng không? S tôi tht chng tt đp gì c.
Hôm nay li quên mang theo ri, kiu gì lúc tôi vng mt tên h Viên kia cũng phi gi ít nht mt ln. Thng nhãi này mà gi đin thoi quá năm tiếng không người tiếp s nht đnh ngt đt đin thoi di đng sau đó thì vô pháp vô thiên mà gi thng vào s văn phòng ca tôi, tiếp đến nhân viên trong văn phòng tôi ch còn duy nht mt cách chính là mang di đng ca tôi đ quên ra đến tn toilet đ đưa cho tôi nhn — thng nhãi này công phu khá ln, tt c các đng s trong phòng ban ca tôi đu nghe li nó hết — sau khi đưa đin thoi đến toilet được cho tôi thì thi nhau kêu mc bnh nan y mun nhanh chóng cùng tôi cáo bit trước lúc lâm chung.
Tôi nghe nhng li quen thuc như li kch din đi din li cùng tiếng bước chân chy vi mà không khi th dài bt đc dĩ, tôi đây làm sao li không biết, có din thì cũng nên đi li thoi mi đi ch.
Ch tôi nhn đin thoi trong tay uy uy kêu chng mười tiếng mà tên chết tit đu bên kia cũng không phát ra mt âm thanh gì.
Sau đó tôi không kiên nhn điên cung hét lên: “Có rm thì mau phóng ra nếu không phóng được thì lão nương đây tt đin thoi!”
Lúc này hn mi khoan thai phun ra mt câu: “Tri tôi thy tht quá kh tâm a! Không biết nhng người trong văn phòng cô cho đến bây gi có l tt c đu biết cô đi tin có bao nhiêu thúi!”
Tôi đây tc gin ri a! Nếu không phi chính mình đang ngi thì tôi có th đem bc tường nơi đây đá cho bay đi ri!
Tôi nói: “H Viên kia, anh là hin thân ca heo! Đi gia thi nhà anh, anh ch đó cho tôi!”
Bên kia cũng không yếu thế, dùng thanh âm cc k ác đc kêu gào v phía tôi: “Triu Đình cô được đy, cô không nghĩ đến nhân dân đến bn thân cô là nhà giáo a! Làm sao cô li dám nói như thế vi tôi, cô biết rõ nhà tôi ba tôi chính là lão đi, đi gia ca tôi chính là cha tôi, mà cha tôi chính là đi gia ca tôi, cô còn dám chi đi gia vi tôi, cô mi là người ch đy!”
Tôi li nói: “Anh m mt ra đi, tôi chi mt mình anh, chng l anh tha sc lc mang theo c nhà anh đi cho tôi chi à, anh đúng là cái đ óc heo!”
Hn lin âm tàn ngoan đc nói: “Tôi khi nào thì mang theo c nhà tôi đi cho cô chi, có mang theo thì cũng ch mang theo mt mình cha tôi thôi, cô được đy, hin ti cũng mng chi c nhà tôi ri! Tôi hin ti s nói cho cha tôi biết cô chi ông y! Nói cho m tôi biết, cô cũng mng chi bà y! Còn nói cho cha m cô biết, cô chi c nhà chúng tôi!”
Tôi nói: “Đi, anh đi mách lo đi, chy nhanh đi, hin ti lin đi luôn đi! Anh nói tôi da vào cái gì đ sng đến bây gi h, anh chết đâu ri, người khác t khi còn nh ai mà chng chơi nga tre, ta như nhng vt nh vô tư vô lo âu, như thế nào đến tôi đây lin biến thành ging như anh ngi nói chuyn vi đ con heo đâu! Giúp heo ging đo nghĩa làm người, anh chc chn có ý đnh mun bc t mt m n như tôi đi!”
Hn bên kia đin thoi cũng theo li nói tr tình ca tôi mà “A A” rít gào: “H triu nhà cô, cô được đy! Cô rt được a! Cô còn không biết xu h t nhn mình là m n! Bi phc a, bi phc a!”
Xem đi, mt câu hn nói không thiếu “A” thì không th hoàn câu được? Tôi tht là đã gin đến không th chu đng được na, cơ h ging như mc bnh tâm thn mà hướng hn rng: “H Viên nhà anh đã nói hết hay chưa, lão nương đây chân đã tê rn ri!” Sau đó thì mnh m ct đin thoi.
Chap 2.
Ch đến khi kéo qun đng dy, tôi đã nhìn thy T Tuyn cái ming m to hóa đá đng ca ln đi din vi tôi, biu tình si ngc đến mc làm cho người ta hoài nghi gi phút này s tui ca nàng ch dưới mười tui. Trong lòng tôi không khi th dài, chu không được li âm thm tc gin mng tên khn khiếp kia thêm mt chút. Bi ai a, hình tượng thc n mà tôi luôn gn bó gi đây c như vy mà b đp phá.
Tôi ra v trn đnh hướng tiu Tuyn nói: “Cô làm gì mà c há mm ra thế, không thy thi a.”
Tiu Tuyn lúc này mi hoan hn, mt bên che ming va nói: “Đình Đình cô có phi là nam gi n trang không a, làm sao cô có th d di như thế. Vy khi bình thường cô sao li có th ra v thc n như vy a, li còn dy bo tôi, tôi thp phn khát vng có th tr thành mt người di trá như cô nha!”
Tôi hung hăng hít vào mt hơi, dùng sc dùng ý chí đ không chế bn thân đang mun liu mng to phn rút gân đi phương. Mm cười, nht đnh phi bo trì mm cười.
Tôi nói: “Tôi như thế nào li nam mc n trang a, tôi lúc nào chng ging nhau, mi va ri là tình hung đc bit.”
Tiu Tuyn tht ging như không nghe thy li tôi nói, ch lo nhíu nhíu đôi mày li.
Tôi nói: “Nghĩ gì mà tht thn vy, đi thôi đng suy nghĩ na, chúng ta quay li văn phòng đi.”
Tiu Tuyn li dùng ng khí rt chân tht nói vi tôi: “Đình Đình, mt thiếu n như cô sao li có th đi thi như vy a, va ri nhìn thy hình dáng D Xoa ca cô tôi đã git mình quên không ngm ming. Hin ti cm thy tht ghê tm.”
Tri , tôi hin ti tr b mun té xu thì vic tôi mun làm nht bây gi chính là đem cái tên h Viên kia ra giết sng! Sau đó thì cho vào ngâm mui! Sau đó thì tưới nước sôi! Sau đó là rc ht tiêu! Sau đó là ly roi dùng sc đánh! Sau đó… Tôi còn ging như biu tình ca tiu Tuyn khi nãy mà vn vo khuôn mt d tn da anh ta, mt bên thì thét chói tai “Tôi cái gì cũng không nói, cái gì cũng không biết” th hi xem còn không làm người bên ngoài s đến chy tán lon sao.
Tôi cũng không th nhn được phn n đang ngp đu, ch vào đèn trên đnh đu nghiến răng nghiến li nói: H Viên, anh ch đó cho tôi! Tôi Triu Đình xin th vi cái bóng đèn, tuyt đi s khiến cho anh mun sng không th sng mà mun chết không th chết, thng kh vn phn!
Chap 3.
Cùng vi tên h Viên ln lên, anh ta luôn chê tôi là người không biết gì c, còn tôi thì li rt mun đi vi người khác nói: Thng nhãi này chính là mt âm hn bt tán, mt tên cc k khn khiếp. Nhà hai chúng tôi gn nhau, thường xuyên đến nhà nhau chơi, cũng đã có giao tình hàng xóm đến hơn hai mươi năm, giao tình này tht khiến tôi phi bi phc mà nước mt nước mũi giàn da. Bt đu t khi đi nhà tr cho đến bây gi cùng tên h Viên kia đu là nhng ngày sng không bng chết ca tôi, tht không biết t kiếp trước tôi đã thiếu anh ta bao nhiêu tin.
C mt ngày trong văn phòng không khí tht qu d, tiu Tuyn chết tit nht đnh là đã cùng tt c mi người bát quái nói chuyn ca tôi, hơn na cô ta có khi còn thêm ít mm dm ít mui, bng không vì sao mi người mi khi nhìn tôi trong ánh mt đu có ý cười sáng ti ám mui không rõ. Va nghĩ ti hình tượng bao năm tôi gìn gi ch trong nháy mt lin b tên h Viên kia phá hư dp nát, tôi lúc này tht rt rt tc gin. Hin ti tôi ch mong ngóng nhanh nhanh tan tm, tôi mun đánh anh ta cho ti khi bán thân bt toi không đến mười ngày nm trên giường thì tôi s cùng h vi anh ta!
Tôi tht s là không th không bi phc cho tinh thn không đánh chết được mt con gián ca tiu Tuyn, cô ta rt cuc nhn ni không được mà ti trước mt tôi. V mt khiến người khác rt mun đánh, hi tôi: “Đình Đình, đin thoi hôm nay gi đến cho cô có phi là ca người rt thân mt không? Khi anh y nh v tôi đưa đin thoi cho cô có nói hai người là thanh mai trúc mã, quen biết nhau t khi vn còn rt nh. A, thc lãng mn nha!”
Tôi nhn không được liếc mt, trong lòng thm than mt tiếng háo sc.
Tôi nói: “Làm sao li nói như vy, cô có phi nhà giáo không vy a. Như thế nào gi là thân mt? Mun kêu thì cũng nên kêu là đi tượng, người yêu, bn trai đi. Đng nói tôi cùng anh ta quan h thân mt, đi này đ tôi gp được anh ta chính là sng không bng chết! Cái này là oan gia, kiếp trước tôi đúng là không tích đc b ông tri đem anh ta đến chơi tôi vi tôi đây.”
Tiu Đình (mt thành viên trong hi bà tám <bát quái>) còn khinh thường theo tôi kêu “ct” mt tiếng: “Không th nói như vy,tương lai không ai biết trước được .”
Tôi nhn không được kêu rên. Tôi tht mun biết con nhóc con trong hi bát quái này có phi hay không xem quá nhiu ngôn tình tiu thuyết, như thế nào li có tư tưởng cùng suy nghĩ v mt tương lai màu sc rc r vy.
Tht vt v mi ch đến gi tan tm, mi va bước ra khi cng ln ca trường hc thì đã nhìn thy b mt đáng đánh đòn cng thêm cái biu tình mun cười mà không cười kia na.
Tôi đem túi sách nng trong tay hướng đến thân th cao to đi din mà ra sc đp, mng to: “Viên T Thanh anh đúng là chán sng mà! Bui sáng gây ra vic ghê tm như vy bây gi còn dám xut hin trước mt tôi, anh không cm thy mình là người rt phin phc a!”
Viên T Thanh mt bên giơ tay lên đot được túi sách ca tôi, ming cũng không nhàn ri kêu to: “Tôi nói Triu Đình, cô có phi n nhân hay không a? Hoóc-môn ging đc ca cô hình như phân b quá cao! Bui sáng mng c nhà tôi, bui ti còn thăng cp ti trình đ vũ lc, cô gii tht a, đng ép anh đây phi sa cha cô! Mi người cũng có gii hn nht đnh!”
Tôi nhn không được làm b dáng nôn khan, hết nôn ri đến nhy qua ly tay dùng sc chùy hn, tôi nói: “Cút ngay! Anh còn mun cho tôi đường sng na hay không, đi nhanh, đng đng đây chn đường tôi, tôi không rnh như anh, có vic thì nói đi, còn không có vic thì biến ngay, đng có mt ngày không được nghe mng s không cm thy vui v hnh phúc.”
Viên T Thanh mt bên nhéo hai tay tôi chùy anh ta mt bên kêu to: “Tôi nói cô không th nh tay mt chút a, cô hãy lưu li cái mng sng cho tôi có được hay không, mi ln đu ra chiêu chết người, có ai li đi náo lon vi anh mình như thế sao. Tôi đng đây là đ thay m cô nói cho cô biết, bà y vi cha cô vng trm cùng theo cha m tôi t chc thành mt đoàn th đ đi cm tri vui chơi, hai tun sau mi tr v. Trước khi đi có nói cho tôi biết bui sáng cô ra khi nhà không mang theo chìa khóa, nên bo tôi bui ti cùng cô v nhà. Cô không phi mi ngày đu nói tôi đây là óc heo, vy mà có cái chìa khóa cô cũng còn không nh!”
Tôi cm thy trong đu có mt đám ngn la nh “Xot” qua t bng chui lên ót! Được đy! Bn v cha m ca chúng tôi đây không phi tháng trước mi đi Đôn Hoàng ư, như thế nào bây gi li vng trm t chc thành đoàn đi dã ngoi ri! Cha m vĩ đi ca con a, làm sao có th nói đi là đi được, ngay c cái chìa khóa cũng không đưa cho con mà li đưa cho cái tên khn nn kia! Nghĩ đi nghĩ li tôi lin cm thy cc k bi ai vn phn.
Tôi nhn không được thương tâm hi Viên T Thanh: “Anh th nói tht lòng xem, tôi có ging cha m tôi không? Như thế nào tôi cm thy tôi ging như được hai người bn h nht v vy. Điu này tht quá đ thương người ri, da vào cái gì mà đến cái chìa khóa cũng đưa cho anh mà không trc tiếp đưa cho tôi a!”
Viên T Thanh ly ánh mt vô cùng hèn mn liếc xéo tôi nói: “Thc xin li, tôi nói cô đúng là đ con heo, óc cũng ch là óc heo nên ch s thông minh tht không th tưởng được. Cô k tht chính là mt sinh vt đơn bào. Nói cô được lượm v nuôi cũng không ngc nhiên, nht đnh cha m thân sinh ca cô khi sinh được cô ra lin nhìn ra được cô rt xu xí, ch s thông minh li không cao, cho nên mi cho nuôi cô. Đã nói là bn h vng trm đi chơi ri, nếu đến đưa chìa khóa cho cô, thì cô cho h đi chc? Cô không th c xy ra vic gì là lin nm trên mt đt khóc lóc om sòm a.”
Tôi nhn không được xut th mt cước, trc tiếp không lưu tình chút nào mà đá thng vào cái bng ca anh ta. Nghe được tiếng kêu rên oai oái ca anh ta, tâm tình ca tôi nht thi tt lên rt nhiu.
Tôi nói: “Nh ging mt chút cho tôi! Trên đường cái kêu ln tiếng như vy là mun làm gì a. Đi lão gia tôi mi đánh anh có mt chút không đến mc kêu to thành như vy đi!”
Tôi cùng Viên T Thanh va cãi ln va nhc chân đnh v nhà, thì nghe thy phía sau có người th không ra hơi kêu tên ca tôi: “Triu Đình, ch chút!” Tôi va quay đu li, thì ra là mt thành viên trong Bát Quái. Tiu Tuyn th hn hn chy ti trước mt tôi, dui tay ra, đin thoi di đng ca tôi đang im lng nm trong lòng bàn tay ca cô ta. Choáng váng, tôi li quên mang theo ri.
Tiu Tuyn nói: “Tôi nói Đình Đình a, làm sao cô mi ngày vào toilet xong đu quên không mang di đng theo vy, hi tôi đây mi ngày đu phi hai ln chy đui theo cô.”
Trên mt tôi va mm cười mt chút lin ngưng kết, Viên T Thanh mt bên ct tiếng cười to, anh ta nói: “Cô y a, chính là mt óc heo. Nguyên lai hi sáng là cô giúp tôi đưa đin thoi, cm ơn m n a!”
Tôi lin dùng sc chp chiếc túi anh ta đeo sau lưng, cc lc kéo đng thi hướng anh ta gm lên: “Làm càn! H Viên nhà anh chán sng à! Đem n cười mc nghn ca anh v cho lão nương!”
Tiu Tuyn nhìn tôi thô l kinh người như vy thì hong s, bt quá tri qua tình hung bui sáng rt nhanh lin khôi phc hình dáng lch lãm, quay đu hướng Diêm T Cao cười nói: “Là anh gi đin thoi a, soái ca! Nguyên lai anh chính là thanh mai trúc mã ca Đình Đình nha. Hc, Đình Đình cô tht tt s nha, được trưởng thành trong hoàn cnh tt như vy!”
Tôi nghe mt bên thì m n mt bên thì soái ca, tht s là ma không thng ma. Nhìn li Viên T Thanh còn bày ra hình dáng v mt đc ý mun ăn đòn, trong lòng đc bit không thoi mái, tôi nói: “Tiu Tuyn, ánh mt cô không tt, chy v nhà nhanh đi, làm mt vài món gan gà gan dê mà ăn đ bi b ánh mt.”
Viên T Thanh cùng tiu Tuyn căm gin liếc nhìn tôi.
Tiu Tuyn nói: “Nếu không phi cô nói mình vi anh y có thù hn sâu sc, tôi còn thc cm thy hai người có m ám a.” Nói xong bĩu môi mt cái.
Viên T Thanh híp híp mt, tôi nhìn cái v mt xu xa kia, ch biết gây chuyn không tt lành gì kia. Diêm T Cao đem mt cánh tay đáp qua b vai ca tôi hình thành mt tư thế ch “Lâu” (), sau đó trên khóe ming còn giương ra mt b dáng đào hoa: “Ai nói chúng tôi không m ám? Hai chúng tôi là trước sau như mt!”
Trên mt tiu Tuyn còn hin ra mt b biu tình “ Cô nói xem a, cô còn không tha nhn cái gì nha”, sau đó cũng không thèm quan tâm ti tôi, nói mt câu “Bye bye soái ca” lin đi ri.
Tôi choáng váng a! Tôi b bc điên ri a! Thiên Lôi mau mau đánh chết tôi đi! Tc gin quay đu, tôi hung ác nói: “H Viên anh ăn gan hùm mt gu à, dám hy danh d ca lão nương như vy!”
Viên T Thanh cũng chưng ra v mt nghiêm túc quát lên: “Triu Đình, tôi c nói như vy đy như thế nào, tôi không quen nhìn cô đem tôi đá cái sch s không lưu li chút hình dáng. Anh đây hôm nay lin hy danh d ca cô thì thế nào ch.”
Tôi nhìn mt ca anh ta đt nhiên cm thy đc bit phin chán, vy vy tay ging như đui rui dường như không đem hn đ vào mt: “Biến nhanh biến nhanh, m nhân t hin ti tâm tình không tt, ra đi mát m, đng ch này chc tôi không thoi mái!”
Lúc này Viên T Thanh cư nhiên li biết an phn th thường mà không theo tôi chêm chc thêm vài câu, lin c lng lng đi phía sau tôi mt đường hướng nhà mà v.
Chap 4.
Thanh mai trúc mã ri chuyn thành ân ái bu bn, chuyn lãng mn như vy tôi đây không dám nghĩ ti. Tôi cùng Viên T Thanh t nh đã chơi vi nhau, tri qua thi k ngây thơ đến khi trưởng thành, khát khao mng mơ cùng người khác phái, tôi không phi là không có đi vi anh ta sinh ra quá mt ý tưởng.
Chính là, chính là, năm y khi còn hc cp ba có mt ngày tan hc tôi đem mt tâm tình thanh thun nhy lon đi đến lp hc ca anh ta ri cùng nhau v nhà, cư nhiên thy anh ta theo chân mt nha đu rt xinh đp cùng khi ôm nhau mt góc hành lang hc ám!
Qua mt màn c kinh này tôi đã đem toàn b khi nim trong đu ném sch xung dòng sông chy siết cun trôi đi ri! Trong lòng cũng có thêm mt loi cm xúc y khut k quái, khiến cho tôi t đó v sau đi vi anh ta nói chuyn đu thay đi ging, không phi trêu chc chính là quát ln cùng rng gin.
K tht, cũng ch có mt mình tôi biết, cm xúc chua sót thi k trưởng thành, ch có th da vào phương thc biu đt xun ngc như vy đ che du đi tâm tư đã ny mm thi thiếu n.
Sau đt đó, Viên T Thanh cũng tr thành b dáng chu đ cho tôi ép buc bt nt, tôi mun anh ta làm gì nếu anh ta không đáp ng tôi lin lôi s vic kia ra nói vi anh ta, tôi nói “hai ta quan h còn kém mt thiết trưởng thành, v phn cu ư, tìm được hng nhan tri k lin đi vi ch mình như vy”.
Vì thế anh ta s không dám lên tiếng na, mc tôi nô dch. Sau li biết anh ta cùng cô bé kia không đi được đến khi thi vào trường đi hc lin chia tay. Cô bé kia còn chuyên môn tìm đến phòng hc ca chúng tôi đem ca đá văng, đi khái là mun nói cho tôi biết cái gì mà chen chân a, không chiếm được lin phá hư, ri còn s không gp được người tt lành gì. Vic này khiến tôi cc tc gin, lúc y lin th nói ” Tôi th, cô c ch xem tôi mà theo h Viên nhà anh ta thì tôi thi không đu, rt đi hc!”
Sau đó khi đin vào bng nguyn vng thi vào trường đi hc, tôi rõ ràng nói cùng Viên T Thanh đin chung mt trường, nhưng li bí mt đi thành mt trường sư phm khác. Kết qu thi đim bóc thư thông báo đi nhân hai nhà đu không có nói gì, chính là cao hng, dù sao cũng là mt thành ph gn nhà đu có th chiếu c được. Còn riêng Viên T Thanh sut hai tháng li trưng cho tôi sc mt khó chu, mi ngày cái mt đu đen cũng không thèm nói chuyn vi tôi.
Tôi xem b dáng ca anh ta, trong lòng ngược li đc bit thoi mái. Tôi lâm thi vng trm sa bng nguyn vng chính là mun nhìn thy anh ta không thoi mái, anh ta càng không thoi mái thì tôi càng thy vui v. K tht tôi biết, t sau khi anh ta có bn gái thái đ ca tôi đi vi anh ta lin thay đi, cũng biết anh ta cùng cô bé kia chia tay nht đnh là bi vì tôi, dù sao phương din tình cm n hài t đu rt mn cm, nhưng không th nói rõ vì sao, trong lòng tôi thy chung là oán hn, thi đim tôi phát hin mình thích anh ta thế nhưng li phát hin tên đáng chết đó đang ôm mt cô gái khác! Điu này làm tôi cm thy mình b phn bi, cm thy rt y khut cùng nhc nhã. Cho nên tôi hung tn th s không cùng anh ta dính dáng đến mt chút chuyn gia nam và n.
C như vy, tt nghip đi hc, v nhà công tác, mi ngày cãi nhau vi hi ha làm hòa, ai cũng đu không t rõ tâm tư ca mình, anh ta vn mi ngày dây dưa vi tôi, tôi cũng vn mi ngày đi vi anh ta quát ln ging gin. Nhưng là không nghĩ ti, mt câu hôm nay ca anh ta, đã có th đem tâm tư ca tôi quy đến ln xn mt đoàn. Anh ta nói: “Ai nói chúng tôi không m ám?”
Tôi, đến tt cùng hi vng chúng tôi là m ám, hay vn là không m ám?
Ai, ri lon….
Chap 5.
V nhà, ăn qua cơm ti, tôi cùng Viên T Thanh ta h đã quên mt màn xu h bui chiu, tôi mt bên vt chân ngang trên sô pha cm điu khin t xa bt chương trình mình thích xem mt bên sai khiến anh ta ra hoa qu ly đ ăn vt pha cà phê. Anh ta đi vi nhà tôi kh năng so vi nhà mình còn biết rõ hơn, vì vy tôi rt yên tâm sai bo. Tuy ôm mt bng bc tc nhưng anh ta vn nht nht tha mãn tôi. Sau khi thc hin hết các yêu cu ca tôi anh ta lin đt mông ngi ngay bên cnh tôi hung tn nói: “Nếu không có tôi thì đ heo m như cô chc không chng đ được qua ngày mà chết đi!”
Tôi dùng chân đá anh ta, nói: “Ch đây mà chết vì không chng đ được qua ngày, cu không chng s khóc thành cái dng gì ri, có khi gào kêu m nói mun đi theo ch đâu.”
Anh ta mt phát bt được chân tôi đá anh ta, v mt thành tht nhìn tôi nói: “Cô nói đúng ri.”
Tôi cm thy không khí có đim quái, dùng sc rút chân ra.” Biến nhanh đi, không có vic gì đng đem lão nương ra làm trò tiêu khin, chc tôi không thoi mái tôi tiêu dit anh! Tuyt đi không nương tay!”
Viên T Thanh ly tay chi chi tóc, ging như mun nói cái gì, cui cùng nhn xung không nói câu nào na, cùng tôi ngi xem ti vi.
Tôi c người không được t nhiên, cm giác càng quái. Vì thế phi tìm đ tài gì đ tho lun. Tôi nói: “ đơn v chúng tôi mi có mt thy giáo đến, dy Anh Ng, nhìn qua có v được, đi tôi dùng ít công sc, không chng ngày nào đó cu có thêm mt anh r a.”
Viên T Thanh bng vt đng lên, làm tôi s nhy dng. Anh ta đt nhiên biến thành đc bit chán nn, kéo tôi suýt thì ngã t sô pha xung, tôi c kinh rng gin: “Viên T Thanh anh ni điên cái gì! Sao li có người như anh, ăn nhiu quá nên kiếm chuyn a!”
Viên T Thanh cũng rng gin li tôi: “Triu Đình cô đng có gi v vi tôi na! Tôi không tin cô không nghĩ gì đến tôi! Cô rt cuc mun làm sao! Tôi có bn gái cô mt hng, tt lm! Tôi không có na là được ch gì! Tôi đây lin mt mình bên cnh cô! Còn cô, chuyn đó đã qua vài năm ri mà cô vn đi x vi tôi không được t nhiên như vy ư, sut ngày c âm dương quái khí mun chc gin tôi tc chết hay sao!”
Đây là ln đu tiên c hai chúng tôi đu đem nhng chuyn tình đã khúc mc trong tim t trước đến nay mà phơi bày ra bên ngoài nói hết c, tôi ging như b người ta gim vào cái đuôi ca mình nhy dng lên kích đng nói ba: “Viên T Thanh, anh đng có đem mình ra nói y khut vô ti như vy! Anh da vào cái gì nói tôi không được t nhiên, nói tôi k quái! Anh nha, anh yêu ai b ai liên quan gì đến tôi! Làm sao anh li có th t tin cho rng tôi vn còn đ ý đến anh, là bn thân anh đa tình mà thôi!”
Viên T Thanh tc gin giơ cao ngón tay run run cha vào cái mũi ca tôi, dùng mt loi ng khí nghe đc bit thương tâm nói vi tôi: “Triu Đình, cô khá lm! Cô khá lm a! Tôi t mình đa tình! Tôi con m nó đúng là ln! Tôi ch cô nhiu năm, nhưng cui cùng li ch được mt câu như vy! Đi thì đi! Tôi đúng là không có mt nhìn, tht mt mt, tôi t làm mình đa tình!” Nói xong lao ra ca tr v ngôi nhà đi din ca anh ta.
Tôi phn hn ném điu khin ti vi trên mt đt, ngi xm xung, khóc rng lên.
Hai chúng tôi đây rt cuc là đang làm cái gì.
em mới dang bài đầu!mong mọi người ủn hộ em nha!:KSV@20:em thu may chap! ai thấy hay cam on zùm em để em post tip:KSV@06::KSV@06::KSV@06::KSV@06:
 
tip nek mi pan ui.ug ho mjh nha
Chap 6.
Nhng ngày tiếp theo ging như ngày tháng thiên đường mà tôi đã mong ch trước kia, Viên T Thanh không còn gi đin thoi cho tôi trong thi đim tôi đang trong toilet na, tôi thc coi thường chính bn thân mình mi ln đi đu c ý đ di đng li văn phòng không có mang theo, hy vng anh ta có th đùa dai ging như trước khiến cho người khác mang đến cho tôi. Nhưng là anh ta cư nhiên mt ln cũng không có gi đến đây.
Bên tai tr nên yên tĩnh, vn nên là chuyn đ cho tôi cm thy vui mng vn phn, nhưng là trên thc tế, tôi li ging như người mt hn làm vic luôn phm li. Ngay c tiu Tuyn cũng nhìn không được mà hi tôi: “Có phi cô vi thanh mai trúc mã có chút m ám gin di hay không?”
Tôi ngng đu liếc mt mt cái, li không nghĩ rng làm vy cư nhiên khiến cho nước mt chy ra. Tiu Tuyn choáng váng mt chút ri n ào nói: “Xong ri xong ri, không phi đ cho cái mm qu đen ca tôi nói trúng ri đi.”
Tôi mt bên dùng sc lau nước mt mt bên hn hn nói: “Cái rm! Đng có đoán mò lung tung. Nói bao nhiêu ln ri, tôi cùng anh ta không có quan h! Tôi khóc … là bi vì tôi nh ti cha m ca tôi!” Đ m hôi! ©¸®! Tôi vì lý do sc so ca mình mà cm thy xu h, ch đng nói đến v mt không tin ni ca tiu Tuyn.
Ban ngày đơn v u ám xong, v nhà li tiếp tc ám u. T sau ngày hôm đó tôi không nhìn thy Viên T Thanh đâu na. Trong hành lang phòng lu va xut hin tiếng bước chân t phía xa truyn đến tôi lin bay nhanh vt ti trước ca nhà c sc nhìn xuyên thu qua lp ca kính, nhưng là có nhìn thế nào thì người đó cũng không phi tên h Viên kia. Càng ngày càng phin chán, nếu c như vy tôi nht đnh s phát điên mt, nhưng tôi li không biết phi làm gì đ thay đi tình trng hin gi gia chúng tôi.
Sau năm ngày chúng tôi cãi nhau, bn v cha m ca chúng tôi cư nhiên li v trước thi gian đã đnh. Tôi va nhìn thy m mình, cũng không biết nói trong lòng cm giác là gì, nhào vào trong ngc bà gào khóc đến tri lung n đt. M tôi mt bên thì gi lon lên hết tâm can ri đến bo bi còn mt bên thì ra sc d tôi. Tôi va nghe bà d thì càng cm thy y khut, ra sc khóc ging như ni oan ca Đu Nga được hóa gii, cho đến khi ch còn tiếng nc. Đi đến lúc tôi vt v lm mi dng khóc, m tôi cn thn hi tôi: “Cùng vi T Thanh gin di?”
Tôi nghe xong ht đu không nói gì đi tr v phòng ng ca mình, sau đó quay li ôm cht cng khiến cho m tôi không th nhúc nhích được. Tôi nói: “M, con rt kh s.”
M tôi nói: “Con gái a, m va xung máy bay, so vi con thì va mt va đói hơn. Con nói nhanh mt chút, con vi T Thanh rt cuc sao li thế này, chúng ta đang chơi vui v thì li b đa nh này gi cuc đin thoi kêu tr v ngay, hi cái gì cũng không nói, sng chết cũng bt chúng ta phi mau tr v. Đến dì Viên ca con gi hi nó cũng không nói. Con nói xem hai đa các con cũng đu đã ln hết c ri, sao li không th đ cho người già chúng ta sng thoi mái mt chút chng l mi ngày đu phi đi theo quan tâm coi chng hai đa như vy a!”
Tôi va nghe đã cm thy y khut vnh cái ming lên mun khóc. M tôi chy nhanh nói: “T tông ca tôi a, được ri được ri a, con đình ch nước mt ngay, m cái gì cũng s không hi na! Người khác sinh ra khuê n đu được tn hưởng nim vui được quan tâm săn sóc, tôi đây sinh ra khuê n chính là đến đ tr tôi a. M vi cha con ra ngoài ăn cơm, con đây nm ng đi, đng khóc na được không.” Tôi đây mi mân ming lên đem nước mt cp nén tr v.
Thi đim tôi cm thy s hãi mun nói “M, m ăn xong nhanh chút tr v” thì m ca Viên T Thanh nhà đi din đã ti. Bà nh nhàng ngi xung bên cnh ôm tôi gi “Đình Đình”, mt tiếng này va kêu lên tôi cm thy mình như b oan đã có ch da vng chc vy, lin tiến lên chui vào trong ngc bà khóc ln. Tôi mt bên thương tâm khóc mt bên còn cm thy rt vui v nói: “Dì Viên, Viên T Thanh khi d con!”
Dì Viên đưa tay v v lưng tôi ging như bao ph hết c tâm tình ca tôi, nói: “Con ca Dì, Dì sinh ra nên dì hiu rt rõ, bo nó nghĩ cách chc Dì cùng cha nó tc gin, nó cũng không mang theo mt chút đn đo mà đem hết c b não ra suy nghĩ đến vài trăm cái bin pháp; nhưng mun bo nó tìm cách khi d con, thì có cho nó mt trăm vn nó cũng không dám làm, nó là s Đình Đình ca chúng ta chu y khut. Con nói xem dì và cha m con vì sao t nhiên không có vic gì li đi dã ngoi? Không phi vì cha m con không thương không quan tâm con, mà là do oan gia kia ca con mun cho bn người già chúng ta đi đ to cơ hi cho hai đa. Con trai ca dì a, cũng tht vô dng, đu đã dùng thi gian dài như vy ri cũng không làm cho con dâu dì hiu được lòng mình. Khiến cho s vic đi đến bước này thì quay ra thnh cu chúng ta nhanh nhanh tr v. Ai, đáng thương cho người già chúng ta còn phi tr v gii quyết hu qu tt ca nó gây ra.”
Tôi nghe xong lin choáng váng, ngay c khóc đu đã quên, tôi nh ging nói: “Dì Viên, hai chúng con không ging như mi người nghĩ đâu, chúng con mt chút m ám cũng không có…”
Nói xong li cui cùng chính mình còn cm thy không đ. Dì Viên cùng m tôi không nhn được mà cười r lên, m tôi nói: “Con xem con khóc đến như vy còn nói là không có quan h ư? Đình Đình a, con cái gì cũng tt, chính là yêu ti sao li đ ý nhng chuyn vn vt như vy. “
Tôi không nói gì, tôi ht hong, tôi ti sao li có th như vy!
Chap 7.
Tôi cùng dì Viên nói chuyn, cũng đã my ngày ri tôi không nhìn thy Viên T Thanh, anh ta cũng không đ ý gì đến tôi. Lúc nói tôi còn cm thy mình ging như oán ph b trượng phu biếm vào lãnh cung nhiu năm. Dì Viên nói: “Hai đa các con ging như nhng đa tr ngc, chúng ta phi nói cái gì cho tt đây. Mt đa ch biết khóc, mt đa thì ch biết chy trn. Con khóc nháo như vy không bng đi tìm T Thanh, tc gin thì đánh mng nó cho x gin thì xong ri.”
Tôi li nhn không được mà khóc, bi thiết ct ngang nói: “Dì Viên, con không dám, anh y rt hungd.”
Dì Viên va bc mình va bun cười nói: “Nó hung d? Nó ch là dê con choàng lên tm da h thôi, nó mà mun tc gin ti sao li không dám v nhà mà ra ngoài né tránh.”
Tôi hi: “Anh y hung d vi con, như thế nào li không dám v nhà?”
Dì Viên nói: “Con trai ca dì ch có cái lá gan phô trương thanh thế, nếu nó dám hung d vi con thì s thy hi hn s hãi ngay, tht s là không có tin đ, người làm m như dì đây đu đã nhìn quen. Nó là s quay tr v con s không đ ý đến nó. Đa nh này, chu không ni con không đ ý đến nó, c như vy mà cn răng b đi cũng không dám liên h vi con. Con nói xem hai đa các con đng có chy chy trn trn như vy na, vì ai đó, mà bn người già chúng ta b hai đa các con ép buc sp chết ri. Lúc không mun đi dã ngoi thì li b T Thanh tìm cách la gt chúng ta đi, đến lúc vt v lm mi thích ng được đi du lch thì nó li da mt dày lôi chúng ta tr v. Ai, đúng là kiếp trước thiếu n my đa.”
Dì Viên mt bên ai oán nói vi tôi mt bên thì véo veo chóp mũi ca tôi. Tôi trong lòng choáng váng m ra, càng ngày càng thy ngt. Tôi nghĩ thy nh, hi: “Dì Viên, Viên T Thanh hôm nay chưa v nhà sao?”
Dì Viên nói anh ta đã gi đin thoi v nhà ri, không chng khong na gi na s v đến nhà.
Tôi sâu xa cười r lên. Anh ta lo lng tôi không đ ý đến anh ta như vy, tôi nếu không phi hp mt chút thì há chng phi không có mt chút đo lý hay sao.
Chap 8.
Tôi ging như n lưu manh ôm hai tay trước ngc, mt chân còn giang rng ra tng bước. Tôi mt lé cười lnh nhìn Viên T Thanh t thang máy đi ra nói: “H Viên, anh được a, con người hung d hôm trước chy đi đâu mt ri. Oan có đu n có ch, hôm nay hai chúng ta phi nói rõ ràng đến khi hiu được mi thôi!”
Viên T Thanh sc mt thoáng cái lin trng bch, lc đ hi tôi: “M tôi… Bn h chưa tr v sao?”
Tôi âm thm bun cười, mun gi ngc đi, h đã tr v thì như thế nào, nói li hay vi anh thì anh li mun chu hành h à. Tôi không đng thanh sc nói: “Đã tr v hay không thì có gì khác nhau. Chúng ta đu đã ln như vy, nói chuyn đng nhc ti cha m. Nói tiếp bn h va tr v cũng cm thy m mi, tôi lin bo bn h ra ngoài ăn chút gì trước. Tha dp này ch còn li hai người chúng ta, va vn đem hết mi chuyn nói cho minh bch. Li ngày hôm đó anh nói tôi đã suy nghĩ rt k, đi, lin nghe theo li anh nói. Ngày mai tôi s chuyn đến ký túc xá trường , anh cũng không cn phi mi ngày không v nhà, cái mt ging như ai thiếu n anh. Tôi nói như vy anh đã hiu ri ch, nếu không có vic gì thì cũng không chun anh đến trường vn an thnh an tôi. Ch tôi cùng thy giáo mi ti chuyn tt thành đôi, đến lúc đó nht đnh ti phát thip mi cho anh, anh ch cn giơ tay mng quà cho tôi là được.”
Nói xong tôi lin lưu loát xoay người đi v phía nhà mình, li b Viên T Thanh mt phen lôi kéo tr li. Tôi mt bên rõ rt làm b giãy da mt bên li ám thun thế đ cho anh ta kéo tr v phía nhà ca anh ta, trong lòng còn nhn không được hoan h, phn chn, ngây ngt mng mình mt câu di trá.
Vào phòng, va ngng đu, tôi lin choáng váng, Viên T Thanh cư nhiên trong hc mt tt c đu là nước mt! Tôi ming m rng không biêt làm sao bây gi, xem ra tôi đã hù da đa nh này quá ri! Viên T Thanh n tôi vào trong lng ngc ca anh ta, dùng sc ôm tht cht tôi, khiến tôi đau đến không th được.
Tôi nói: “H Viên, anh điên ri a, đau! Buông ra!”
Viên T Thanh càng ôm cht hơn, còn nói: “Không buông! Anh không buông! Đình Đình, anh sai lm ri! Mt mt thì mt mt! Anh không cn thiết! Anh chính là không th buông em! Anh biết em cũng yêu thích anh, em coi như ni lòng thin tâm, đem thu nhn anh, có được hay không! Có được hay không!”
Câu “có được hay không” cui cùng anh ta nói đu đã nghn ngào. Nói không cm đng là gi, trong lòng tôi cũng đã b hai tn đường đè chết, ngt ri tinh ri mù. Nhưng là trong lòng ngt không có nghĩa là thng kh trên thân th có th xem nh, nha, thng nhãi này nhit tình ln như vy sao! Ghìm chết tôi! Tôi ln tiếng rên r, tôi nói: “H Viên, anh ôm nh mt chút! Em không đi, em đáp ng, em thu nhn anh có được không! Anh mun ghìm chết em à! Em rt đau a!!!”
Tôi va kêu đau xong li cm thy ngày càng đau, cùng vi y khut lúc trước gp li nhìn không được nước mt li xông ti, bt đu ô ô khóc. Viên T Thanh va nghe thy tôi khóc rut gan lin ri bi, nhanh tay buông tôi ra còn chy lon lau nước mt cho tôi.
Tôi được hn d như vy, ngoài mt khóc nhưng trong lòng thì càng vui mng, còn đem nước mt nước mũi tính tr thù hướng áo anh ta c c. Xng đáng, khi d lão nương, đã làm phi chu! Viên T Thanh mt bên lau nước mt cho tôi, mt bên bi ri d tôi: “Đình Đình đng khóc, đng khóc! Em mà khóc na anh lin qu xung! Em nói đi, làm thế nào em mi có th không khóc na, em nói cái gì anh cũng đu đáp ng không được sao!”
Tôi thc bi phc chính mình, đng nhìn tôi bình thường ra v thc n đến thi đim cn thì chanh chua hết mc, hin ti cư nhiên cũng có th ging như nàng kiu chia tay người nhà mà khóc lóc om sòm. Tôi vn dng thc kinh đin b phim đã xem trên truyn hình, mt bên khóc lóc dùng nm tay ra sc đánh vào b ngc hn, mt bên thì dùng lý l hùng hn k l: “Đu ti anh, đu ti anh! Đu ti anh không tt! Anh khi d em! Anh xu lm! Em chán ghét anh chán ghét anh!”
Ngày sau hi tưởng li vic này tôi đu cm thy ghê tm đến tám vn ln, nói cái gì cũng không rõ Viên T Thanh lúc y làm sao li có th hùa theo vi tôi, còn mang theo v mt thâm tình không kim chế được đem tôi ôm vào trong lòng, dùng cái mm heo ln ca anh ta hướng ti hai cánh môi hng hng chúm chím ca tôi mà hung hăng áp xung
Ai, mt đ a…
Chap 9.
Sau cơn mưa tri li sáng. Tôi cùng h Viên ôm nhau không còn khe h nm mt đoàn trên sô pha b dáng bun nôn phát ngy.
“Viên T Thanh, anh ti sao li cùng n sinh kia nói chuyn yêu đương?”
“Là cô y ti tìm anh t tình, anh thy cô y nhìn cũng được lin đáp ng. Khi đó có biết gì là tình yêu a, chính là cm giác được người khác theo đui thì thy tha mãn ch sao. Sau li nhìn thy em biến thành là l anh đây lin thc hong.”
“H! Đu heo! Quên đi, nim tình nhà ngươi tr người non d, bn cung lin tha th cho s ngu xun nht thi ca ngươi. Mau t ơn.”
“Cm ơn ch t! Ch t người khoan hng đ lượng như vy ông tri nht đnh s ban cho người mt sut ca đến người thn nhìn thy cũng phi căm phn làm lang quân!”
“H! Đúng là không biết xu h khoa trương như vy a! Nói! Anh cùng cô ta, ách… Thân qua ming không? Nghiêm túc mt chút, nói tht cho em, đi bóng đèn th nói!” (Ying: sao bà này thích th vi cái bóng đèn thế không biết -_-||)
“Tôi Viên T Thanh gi phút này rt nghiêm túc đi vi bóng đèn th: Tôi không có cùng cô bé kia hôn môi. Tôi ngày đó cùng cô y đi do ngoài hành lang va nghĩ mun thân vi cô y lin nhìn thy bóng lưng Đình Đình tiu trư ca nhà tôi, kết qu là tôi đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến na, không biết s trc tiếp đy cô bé xinh đp đang nga đu t t nhm mt v mt ch mong n hôn ca tôi ra ri chy v phía tiu trư nhà tôi. Báo cáo xong! A! Nh chút, anh nói em đúng là thiếu mt nhìn a, sao li có th h đòn chí mng vi ông xã ca mình cơ ch!”
“H! Anh mun cùng cô ta thân, còn không ch là như thế này đâu! Cái kia, nói nói, cùng em hôn môi, ách… Cm giác có ging như vy không?”
“A……. Này có phi nói tht không?”
“Vô nghĩa!”
“Cái kia… Nói tht không được đánh người, mun đánh cũng không được đánh đau như vy! A a a~~~ buông tay buông tay đng nhéo anh anh nói! Cái kia, n hôn đu tiên ca hai chúng ta có đim mn, anh nói Đình Đình à, em va khóc nước mt nước mũi va nãy em nghĩ xem là trôi đi đâu…”
“Viên, T, Thanh! Anh đi chết đi, anh là đ con ln!”
“A! Ngng ngng ngng… A A! Cu mng a~~~ nhóc h con mưu sát chng…..”
Tiết mc kinh đin ca thanh mai trúc mã, trong tiếng kêu rên thm thiết ca đng chí Viên T Thanh, như vy tt c đu kết thúc vui v.

oOo — — — End — — — oOo​
 
×
Quay lại
Top