T
Tương tác
4

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Truyện dài: Khi con trai khóc
    Chương 1: Tôi bị đuổi học

    Từ nhỏ tôi đã không thích những đứa học giỏi và ngoan ngoãn. Không phải vì tôi không thể học giỏi hay ngoan ngoãn mà là tôi không thể làm tốt đồng thời cả hai thứ ấy. Đó cũng là nguyên do cha đánh đòn tôi, không chỉ vài ba lần mà rất nhiều lần.

    Có một loại kiến thức không phải bạn cứ đọc trong sách hay nghe thầy cô giảng mà phải kinh qua nó rồi mới hiểu được. Với tôi những trận đòn roi của cha tôi đã tôi luyện cho tôi rất nhiều thứ. Làm thế nào để bị đánh mà không đau, tư thế ngủ như thế nào khi cái mông của bạn ê ẩm sau khi bị đòn, khóc hay không khóc thì sẽ bị cha tôi đánh đau hơn. Đặc biệt là loại roi mây nào đánh sẽ đau nhất? Phải, tôi đã trả lời được câu hỏi đó theo một cách mà chính tôi cũng không hề mong muốn.

    Sự thật là có ba loại roi mây, hoặc ít ra ở nhà tôi là như thế. Loại thứ nhất là loại vừa bứt từ bụi mây xuống, tróc hết vỏ ngoài đầy gai đi, đoạn dây mây đó trơn láng, sờ vào mát rượi. Khi đánh vào mông bạn, đầu tiên bạn sẽ chưa thấy đau đâu, chỉ thấy man mát khi mông tiếp xúc với roi, phải mất vài roi bạn mới biết nó đau đến cỡ nào. Cha bạn có đánh bạn đến gãy cả roi thì cũng chưa hẳn đã đánh quá tay chẳng qua là do nó quá bở, không dẻo dai mà thôi. Loại thứ hai tức là loại thứ nhất đã được ngâm trong hồ nước vài ngày, sau đó lại phơi thêm vài lượt nắng nữa, đảm bảo dẻo dai, chắc chắn. Cha tôi thường dùng loại dây này để cột hàng hóa, cột lúa lên xe kéo, và tất nhiên là cả đánh tôi nữa. Tất nhiên mức độ dẻo dai của nó cũng tương xứng đồng tiền bát gạo với công năng của nó. Lúc tôi gần cao bằng cha tôi, lúc ấy tôi học lớp 8, lớp 9 gì đó, cha tôi đã nâng level phạt tôi lên loại roi này vì lúc bấy giờ những trò nghịch dại của tôi đã không ở mức bình thường được nữa.

    Đọc đến đây các bạn đừng vội kết luận rằng: “Cha thằng này sao dã man dữ vậy”, hay “ Đáng đời, nghịch dại ăn roi là đúng rồi”. Các bạn cứ từ từ mà đọc tiếp vì tôi dám cá sau khi các bạn đọc xong hết câu chuyện của tôi, các bạn sẽ phải nghĩ lại rằng “Ước gì mình có một người cha như vậy”, hoặc ít ra là “Anh chàng này cũng hay phết chứ”. Ấy, tôi lại lan man rồi, để tôi kể tiếp loại roi thứ ba, cũng là loại tôi chưa đến kiếp chịu đòn. Loại thứ ba là loại mà cha tôi sau một vụ mùa, phần dây mây không dùng hết, cha tôi cuộn tròn lại rồi vứt lên xó bếp. Nó cứ nằm ở đó suốt ngày này qua tháng khác nhưng đừng mong nó sẽ mục nát đi vì khói lửa trong bếp sẽ nung nóng nó dẻo dai hơn bao giờ hết. Nghe nói, quất vào mông thì đau thấu trời. Nghe nói, thằng bạn nhà bên cạnh tôi, cả tuần không dậy được. Nghe nói, con trâu mộng bị quất vào còn gầm rú lên điên dại.

    Ngay lúc này, tôi sẽ không chỉ còn “nghe nói” nữa vì tôi sắp được diện kiến Roi xó bếp đại nhân thật rồi.

    Cha tôi cầm trong tay cái roi mây trong truyền thuyết, hầm hè đi đi lại lại một vòng quanh sân. Mẹ tôi đứng một bên hiên nhà, nhìn cái roi to bự chảng mà thất thần suýt khóc, miệng lại rấm rứt “Con còn nhỏ dại. Ông tha cho nó đi ông”. Chị gái tôi đứng cạnh mẹ, liếc nhìn tôi, rồi dửng dưng đổ thêm dầu vào lửa “Nó 17, 18 tuổi rồi, nhỏ dại cái nỗi gì nữa”. Thằng em trai kém tôi hai tuổi nhăn răng ra cười với tôi, mới tuần trước nó đánh bóng chuyền, vỡ cửa kính hội trường thôn, cha tôi vừa đánh nó xong chứ đâu. Còn tôi, nhân vật chính của bức tranh cuộc họp đại gia đình, đang nằm chổng mông lên trời ở giữa cái sân, chờ đợi cha tôi thi hành án phạt. Tôi tự nhận thấy mình lúc này chẳng khác nào cá nằm trên thớt, lợn sắp bị chọc tiết, tử tù chuẩn bị lên đoạn đầu đài. Bị đánh giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, đau thể xác là một, mất thể diện là hai. Nhưng mất mông mất nhỏ, mất mặt là mất lớn, mất can đảm mới là mất tất cả. Mỗi lần cha đánh, tôi đều tự nhủ với lòng mình như vậy.

    - Thằng Trí, mày biết mày làm gì nên tội chưa con?

    Thằng Trí ở đây chính là tôi. Tôi giật mình, mông nẩy lên trước câu hỏi của cha tôi, nhưng vẫn cứng rắn nói:

    - Dạ biết ạ.

    - Mày làm cái gì hả con?

    Các bạn đừng cho rằng cha tôi chỉ biết đến ngôn ngữ của roi để dạy con. Từng câu từng chữ của cha tôi lúc đánh tôi quả là có sức sát thương chẳng khác nào mấy cái roi mây cộng lại đâu. “Mày làm cái gì hả con?” Chủ ngữ thì “Mày” rất dữ dội, xa cách, tàn nhẫn, nhưng tân ngữ thì lại “con” rất gần gũi, thân thiết, thương tâm. Cha tôi nói chữ nào là y như rằng cái mông của tôi lại giật thon thót theo chữ đó.

    - Con trốn học, đánh điện tử.

    - Mày kể hết chưa con?

    Cha tôi đập cái roi xuống nền sân nghe “phạch” một cái thật gai óc. Cái sân hẳn là rất bực vì phải chịu thay tôi cái roi đó vì tôi cảm nhận được hơi nóng từ nó phả vào mặt tôi dữ dội, gay gắt hơn bao giờ hết.

    - Con đánh bạn, bị nhà trường đuổi học.

    Câu nói cuối cùng như giọt nước làm tràn ly, cha tôi giáng cái roi một cách không thương tiếc xuống mông tôi. Tôi không kêu la, không khóc, không tức giận vì bị cha tôi đánh. Tôi cũng không hơi đâu quan tâm tới tiếng khóc đã nấc lên thành tiếng vì thương con của mẹ tôi ở ngay bên cạnh. Tôi chả thèm nhìn thằng em đang ré lên vì run sợ trước những cái roi của cha tôi, mặc dù nó vừa bị đánh tuần trước chứ đâu.

    Tôi đau quá rồi. Từng cái roi như lằn vào d.a thịt tôi, thấu đến tận tim gan vậy. Nhưng tôi biết tôi bị đánh là đáng lắm. Trốn học, đánh điện tử, đánh bạn, bị nhà trường đuổi học, mấy cái tội tày trời đối với một đứa học sinh đó, tôi đều đã phạm phải, tôi còn có thể nói được gì nữa.

    Tôi đã hư hỏng như thế nào à? Có lẽ phải kể lại chuyện của hai năm gần đây tôi phải xa nhà khi học trường Chuyên của tỉnh. Cuối năm lớp 9, tôi thi đậu Giải Nhì học sinh giỏi tỉnh môn Hóa. Cha mẹ tôi cuối cùng cũng rất vui mừng vì sao bao nhiêu ngỗ ngược, tôi cũng đã có chút thành tích trong học tập. Thừa thắng xông lên, tôi xin phép cha tôi cho tôi được thi vào trường Chuyên của tỉnh. Tôi đậu cả Chuyên Hóa và Chuyên Toán. Kỳ học đầu tiên tôi còn đạt được học bổng. Giờ nghĩ lại tôi cho rằng số của tôi đúng là rất vận vào câu “lên voi xuống chó”. Vì ngay sau những thành tích đó, sự nghiệp học hành của tôi bắt đầu xuống dốc không phanh. Để giải thích cho việc đó tôi không có gì để nói ngoài hai chữ “Cô đơn”. Phải, khi bạn đã đạt được những thứ lớn lao trong cuộc đời mình (đối với một thằng nhóc 17 tuổi như tôi thì thành công như vậy hẳn là lớn lao lắm rồi) bạn sẽ không còn gì để cố gắng theo đuổi nữa. Một ngày nọ, khi tôi đang ngồi trong lớp học, nhìn 28 đứa khác trong lớp đang gõ gõ tính tính số mol của HNO3 và H2SO4 khi tác dụng với một mớ kim loại Fe, Cu, Al, Zn, tôi bỗng thấy cuộc đời này thật vô nghĩa làm sao. Vậy là tôi một mình giữa thành phố rộng lớn, tự do khi không có cha mẹ quản thúc, tôi thích làm gì thì làm. Lần đầu tiên trốn học, tim tôi đánh trống tùng tùng trong lồng ngực, nhưng chẳng hề gì, thầy giáo còn bảo “Em tự nghiên cứu ở nhà cũng được”. Vậy là tôi “tự nghiên cứu” được bao nhiêu thứ hấp dẫn, đầy cám dỗ đối với một thằng con trai mới lớn. Tôi đốt tiền vào mấy quán Internet, ở đó tôi tha hồ đàn đúm, chát chít với bạn bè, tôi lang than vớ vẩn trên mạng, rồi thì Đế chế,…Cuộc đời tôi trong giai đoạn đó có thể gói gọn trong câu

    “Ta là một, là riêng, là thứ nhất

    Không có chi bè bạn nổi cùng ta

    Ta bỏ đời mà đời cũng bỏ ta

    Giữa vắng ngắt, giữa lạnh lùng thế tuyệt.”

    Rồi tôi cứ trượt dài trên cái con đường đơn côi ấy, cho đến việc cuối kỳ 2 năm lớp 11, tôi đánh một thằng chuyên Lý lớp kế bên (chuyện này tôi sẽ kể sau), và kết quả là bị đuổi học.

    Vậy là giờ phút này, tôi nằm đây, trên cái sân này, lãnh chục phát roi cha tôi giáng xuống mà không dám khóc lóc van xin.
    CHAPTER 1. LÀ PHÚC THÌ KHÔNG PHI LÀ HA. LÀ HA THÌ KHÔNG TH TRÁNH ĐƯỢC



    - Ô, ô, xem anh trai tôi đang làm gì này?
    Giọng chua lanh lảnh của cô em gái trời đánh ở sau lưng làm Tuấn giật mình, gõ lung tung vào bàn phím máy tính. Cậu còn chưa kịp tắt được cái màn hình thì con mắt chuyên soi mói sự đời của Hà Lan đã kịp lóe lên tia nhìn đầy ma quái:

    - Anh có biết vào Facebook của một người quá lâu chỉ để ngắm hình người ta là đã phạm phải khoản 1, điều 2 của một bộ luật được ban hành sớm nhất thế giới không hả?
    17 năm có mặt ở trên đời và 15 năm dành để đối phó với cô em gái quái chiêu đã tôi luyện cho Tuấn một bản lĩnh hết sức vững vàng, thế nên sau mấy phút bất ngờ, lúng túng vừa rồi, cậu điềm nhiên nói:
    - Luật gì thế?
    - Luật “Ái Nhân”. Hà Lan nhấn mạnh từng từ và vỗ vào vai ông anh rồi tỏ vẻ thông cảm sâu sắc.
    “Ái Nhân”=Yêu người, cô em gái này thật hết thuốc chữa. Tuấn bất lực nhìn lại Hà Lan.
    - Thế mày bảo anh nên làm gì để lách luật đây, có nên mời luật sư về giúp anh không nhỉ?
    - Ấy, ấy, đừng, có em đây, anh còn phải mời ai nữa. Em hiểu, cảm thông chân thành đế rớt cả nước mắt, nước mũi cho tình yêu không được đền đáp nên mới phải ngày nhìn đêm ngắm người ta như anh!
    Hà Lan còn chưa kịp tua xong một tràng giảng giải thì đã bị Tuấn cắt lại.
    - Này, ai bảo mày là anh yêu đơn phương, không được đền đáp hả?
    - Hầy, lại còn yêu đơn phương nữa á?Là anh chưa khảo đã sưng, chưa sưng đã tấy đấy nhé!
    Đến nước này Tuấn đành bất lực nhìn lên trần nhà hỏi trần nhà tại sao cậu lại có một cô em gái lắm điều như thế này. Bộ dạng thiểu não đó của cậu làm Hà Lan tưởng mình đã động vào trái tim thổn thức vừa biết yêu của ông anh đáng thương, thế nên sau mấy phút ngần ngừ suy nghĩ, Hà Lan vỗ mạnh một phát đau điếng vào lưng Tuấn và phát biểu hùng hồn:
    - Không sao, anh không việc gì phải “7 love”, em đây sẽ mở lòng từ bi, phổ độ chúng sinh, tình nguyện làm quân sư cho anh, đảm bảo tương lai người ta sẽ là chị dâu của em, haha.
    Hà Lan vừa nói vừa chỉ tay vào ảnh cô gái có đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh như ánh nắng ngọt ngào trên màn hình laptop. Tuấn cũng nhìn vào, ánh mắt cậu dịu dàng đến lạ, khẽ dấu một nụ cười thích thú khi nghe Hà Lan nhắc đến hai từ “ chị dâu”. Một lúc sau, cậu ngập ngừng:
    - Mày thực có thể giúp được anh?
    - Hì. Đừng coi thường em gái của anh chứ? Dù sao thì một người có thâm niên 10 năm yêu đương như em cũng gọi là dạn dày kinh nghiệm tình trường hơn con gà mờ mới tập yêu như anh. Hà Lan vừa nói vừa vỗ ngực tự hào.
    À, phải rồi, kinh nghiệm 10 năm yêu đương của Hà Lan, nghĩ đến đây Tuấn bỗng giật mình nhớ lại cảnh con bé Hà Lan 5 tuổi ở trường mẫu giáo, đang nắm tóc một thằng nhóc con mặt còn búng ra sữa và cưỡi lên lưng thằng nhỏ xấu số chỉ vì cái tội bị Hà Lan thích. Đấy, kiểu “Ái Nhân” của một con bé quái chiêu lúc 5 tuổi là thế đấy. Tuấn còn nhớ là trong 10 năm tiếp theo đó, Hà Lan đã có vô số những mảnh tình vắt vai, vắt chân mà số ngón tay, ngón chân trên người nó cộng lại khó lòng đếm hết nổi. Hà Lan tỏ vẻ tự hào trước những chiến tích lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu của mình. Nhưng Tuấn còn chưa kịp cười vì gặp được quân sư quạt mo thì đã nhìn thấy một hành động hết sức bất thường của Hà Lan: Ngón cái tay phải của nó cứ ma sát qua lại với ngón giữa một cách ám muội. Tuấn chợt hiểu ra, có qua có lại mới toại lòng nhau, huống hồ đây lại là cô em gái theo tư tưởng chủ nghĩa cơ hội, giậu đổ bìm leo như Hà Lan.
    - Thôi được rồi, lần này mày muốn anh làm gì cho mày? Rửa bát một tuần, lau nhà, giặt quần áo, đi chợ , có gì mà mày chưa bắt anh làm qua nào?
    Mới nói đến đây thôi, Tuấn bỗng rùng mình không biết tương lai mịt mù phía trước của mình sẽ ra sao nữa. Chỉ một tháng trước đây, Tuấn đã phải đi chợ trong một tuần chỉ vì Hà Lan nhanh mắt nhìn thấy bài kiểm tra môn Văn bị điểm 0 của Tuấn trong thùng rác. Lần đó, cậu đã nhẵn hết mặt mấy bà hàng cá, hàng thịt, lại còn có bà hứa gả con gái cho nữa. Kể cũng khổ, cái bản mặt đẹp trai của cậu hẳn đã làm động lòng các bà, các cô. Thế nên, hôm đầu tiên lãnh nhiệm vụ đi chợ mua một bó rau muống, một cân thịt bò và một cân sườn về, hai con mắt của Hà Lan đã mở to ngạc nhiên hết sức khi bó rau hôm nay xanh non mơn mởn, nặng trình trịch hơn hẳn mọi hôm, thịt bò hôm nay chắc phải đến cân rưỡi, còn miếng sườn thì khỏi nói, đến cả con MiLu nhà nó cũng phải thèm rỏ dãi. Và lúc đó , Hà Lan chỉ còn biết thốt lên bốn chữ “ Sức mạnh mĩ nam”, thầm than trời oán đất cho cái số của nó, ngày ngày phải dẩu môi, chu mỏ cãi nhau mặc cả với mấy bà ở chợ mà vẫn không mua được thức ăn tươi ngon như thế.
    - Hì hì.
    Lại còn thế nữa, “ Oh my god” Tuấn cơ hồ đã cảm thấy một chuỗi ám muội sau cái điệu cười “ hì hì” đó của Hà Lan.
    - Hì hì, anh yên tâm, lần này em sẽ không bắt anh lên núi đao, xuống biển lửa hay nhảy vô vạc dầu đang sôi nữa đâu. Em chỉ muốn anh chuyển nhượng quyền sử dụng cái laptop dấu yêu của anh sang cho em thôi. Đổi lại em sẽ là quân sư cho anh, đảm bảo còn hơn cả Khổng Minh bày mưu tính kế giúp Tào Tháo nữa.
    - Khổng Minh là quân sư của Lưu Bị, không phải của Tào Tháo. Mày định giúp địch hay giúp ta đây hả? Tuấn lắc đầu trước kiến thức lịch sử lung tung rối loạn của Hà Lan.
    - Ờ há, em quên. Mà mặc kệ cái ông Khổng Minh Khổng Miếc gì gì đó đi. Nhá, laptop, anh nhá!
    - 1 tuần, anh cho mày dùng laptop trong một tuần. Đúng luật của mày hay chơi anh rồi đó!
    - Hứ, 1 tháng đi mà anh. Hà Lan nhõng nhẽo mặc cả.
    - Vậy thì 3 ngày, không được mặc cả với anh. Tuấn cương quyết.
    - Hic, thôi được rồi, 1 tuần thì 1 tuần. 1 tuần dùng laptop đổi lấy tình yêu cả đời của anh. Xí! Đúng là bèo quá mà.
    Hà Lan còn đang nhăn mặt tru tréo thì Tuấn đã kịp đặt cái laptop vào hai tay của con bé và leo lên gi.ường đi ngủ, kết thúc màn kì kèo, đổi chác của hai anh em.
    - Ra khỏi phòng thì tắt đèn hộ anh.
    Tuấn nghe thấy tiếng đập cửa và bước chân hờn dỗi của cô em gái, miệng cậu khe khẽ cười, đầu óc vẫn không dứt ra được hình ảnh của cô gái trên màn hình laptop khi nãy.

    Sáng hôm sau, Tuấn giật mình tỉnh giấc bởi tiếng đập cửa ầm ầm của Hà Lan. Con bé sau một hồi đập cửa nhận thấy cửa phòng không khóa bèn xồng xộc lao vào, kéo chăn của Tuấn rồi nhéo vào tai kẻ đang cố ngủ nướng trên gi.ường.
    - Á, á, mày có biết đánh thức anh dậy vào sáng chủ nhật là muốn ăn đấm không hả?
    Tuấn bực mình gào rú trong chăn, thầm trách bản thân đêm qua sau khi qua phòng Hà Lan tắt điện, sửa lại chăn cho con bé đã quên không khóa cửa phòng mình.
    - Hì hì ( lại hì hì nữa rồi ).Mặt em đây, coi anh dám đấm không nào.
    Nói rồi Hà Lan gí sát mặt vào anh trai còn đang ngái ngủ, răng nhăn ra cười hết cỡ:
    - Hôm nay sẽ bắt đầu bài học đầu tiên, chiến dịch chinh phục trái tim người đẹp, anh còn không dậy mau đi!
    Nghe đến đây, Tuấn hết cả ngái ngủ, bật ngược trở dậy.
    - Eo ôi, anh ngủ biến thái chưa kìa, chỉ mặc mỗi cái quần sịp thôi à?
    Hà Lan lấy hai tay che mắt lại, còn Tuấn thì giật mình bởi tiếng la thất thanh của con bé, cậu hốt hoảng nhìn xuống người mình, chỉ có một mảnh vải che thân, lúng túng lấy quần áo vứt bên cạnh mặc vào.
    - Hic. Anh biến thái. Thái biến anh.
    - Mày lảm nhảm cái gì thế hả. Body của anh chuẩn thế, mày nhìn thấy hết cả rồi, sau này anh còn làm ăn được cái gì nữa?
    - Híc, hic. Lại còn làm ăn gì gì đó nữa. Đầu óc thơ ngây của em bị anh làm cho ô uế hết cả rồi. Hà Lan tức tưởi.
    Lúc này Tuấn gí mặt vào Hà Lan, ra chiều buộc tội :
    - Chỉ có mày làm hư anh thôi, chứ anh mày xưa nay vẫn là con ngoan trò giỏi, đầu óc còn trắng hơn tờ giấy kìa.
    - Ẹc, eo ôi, hôi quá đi mất, anh đi đánh răng rửa mặt đi!
    Nói rồi, Hà Lan đẩy ông anh quý hóa của mình vào nhà tắm, miệng còn phân trần giảng giải:
    - Anh phải nhớ, nguyên tắc số 15 khi hôn con gái đó là miệng phải cực thơm, tốt nhất là trước khi hôn nên nhai mấy viên Singum Cool Air vào. Đừng để người ta phải hôn anh mà mặt nhăn như đang nhai phải đồ ăn thiu.
    Tuấn vừa đánh răng vừa thắc mắc tự hỏi không biết nguyên tắc từ 1 đến 14 khi hôn con gái của Hà Lan là gì mà lại nhảy ra cái nguyên tắc số 15 quái gở kia vậy .
    Bước xuống nhà bếp, thấy một bàn toàn thức ăn ngon, Tuấn vẫn biết rằng Hà Lan có thể là một cô em gái lắm mồm và phiền phức nhưng tuyệt đối là một người nấu ăn ngon. Hà Lan rất biết chiều long khẩu vị khó ưa của Tuấn.
    - Hồi sang mẹ có gọi điện về đấy! Hà Lan vừa sắp bát đũa ra bàn vừa nói.
    - Mẹ có nói gì không? Bao giờ mẹ về?
    - Hì hì, mẹ chỉ hỏi em muốn mua quà gì thôi. Không có phần của anh đâu. Ha, mà còn nữa… Hà Lan lấp lửng.
    - Còn gì nữa thì mau nói đi. Tuấn vừa tùa cơm vào mồm, vừa cảnh giác hỏi. Nếu nói 3 từ nào đáng sợ nhất phát ra từ miệng Hà Lan mỗi lần nhắc đến mẹ thì đó chính là “ Mà còn nữa”. “ Mà còn nữa” vế sau của cụm từ này hẳn là một niềm vui sướng nho nhỏ của Hà Lan trên nỗi đau khổ của Tuấn.
    - Uhm. Mẹ chỉ hỏi có phải anh có bạn gái rồi không? Hì hì.
    “Bạn gái”, vừa nghe đến từ đó thôi, bao nhiêu cơm trong mồm Tuấn chực muốn trào ra hết. Mặt cậu bắt đầu biến sắc từ trắng bệch sang xanh rồi từ xanh sang đỏ còn nhanh hơn cả đèn giao thông và chuyển cái nhìn đầy tức giận sang Hà Lan như thể muốn nói “ Mày bớt buôn chuyện lung tung giùm anh đi.”. Nhưng Hà Lan dường như hiểu ý rất nhanh bởi vì con bé nói:
    - Em thề, em hứa, em đảm bảo là em không hề hó hé một chữ nào trong cái từ “bạn gái” với mẹ. Là tự mẹ khắc hỏi em thế.
    Tuấn thầm nghĩ có thể Hà Lan nói đúng, có chuyện gì của hai anh em cậu mà mẹ không biết được đâu, cho dù bà đang ở cách xa đến nửa vòng trái đất đi chăng nữa. Mẹ Tuấn vốn là Giám Đốc Marketing tập đoàn JK Computer lớn nhất cả nước, bà bận rộn với những hợp đồng cùng đối tác, với những chuyến công tác dài ngày nhưng không có chuyện gì của hai đứa con qua được mắt bà. Đó ắt hẳn là nhờ sự tinh tế chu đáo của một bà mẹ đơn thân khi nuôi con. Bố Tuấn vốn là cảnh sát nhưng ông đã hi sinh trong một lần đi làm nhiệm vụ. Lúc ấy Tuấn mới chỉ 2 tuổi còn Hà Lan vẫn đang còn ở trong bụng mẹ. Mẹ cố giấu nỗi đau nuôi anh em Tuấn khôn lớn, điều này cả hai đều hiểu vì thế Tuấn và Hà Lan luôn cố gắng làm vui lòng mẹ.
    - Này, anh ăn đi. Hà Lan gắp miếng đùi gà béo ngậy sang bát của Tuấn và tươi cười nói. – Ăn đi còn có sức mà tham gia trả lời kì chất vấn của mẹ, với lại tán gái cũng tốn sức lắm đấy. Hi hi.
    - Thế mày đã định làm gì để giúp anh tán gái chưa hả? Hay là cứ muốn đổ thêm dầu vào lửa thế!
    - Hì. Ăn xong anh em mình sẽ bắt đầu vào Lesson 1, Unit 1 của giáo trình cua gái sơ cấp.
    - Lại còn có cả giáo trình nữa. Mày có đang đùa anh không thế? Tuấn há hốc mồm sửng sốt, đầu óc đang mơ tưởng đến một cuốn sách dày cộm viết đầy những công thức nhố nhăng và ngôn từ bậy bạ do giáo sư chưa được cấp bằng hành nghề Hà Lan biên soạn.
    - Tất nhiên! Anh có biết vì anh mà đêm qua em đã dày công lên mạng, đánh máy suốt cả đêm để tổng hợp nên cuốn bí kíp cua gái căn bản không hả?
    - Hừ. Anh biết rồi.
    Tuấn nhớ lại đống nhố nhăng trên màn hình laptop cậu thấy tối qua khi qua phòng Hà Lan mà rùng mình lo sợ. Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không thể tránh được. Cổ nhân đã nói cấm có sai.
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top