[Oneshot] Chuyện cái hộp quà

Sasaki Moriko

"Nếu bắt xe ôm chỉ mất mười nghìn mà."
Thành viên thân thiết
Tham gia
4/9/2017
Bài viết
1.533
Tittle: Chuyện cái hộp quà

Author: Hamano Michiyo (Momo)

Rate: K+ [Không bao lực, không đen tối, chỉ biến thái]

Genre: Oneshot, Humour và…Horror (J4F, với ai đó thì tôi nghĩ câu chuyện này đúng là kinh dị)

Character: Shinichi Kudo, Kaito Kuroba… Những người còn lại là vai diễn phối hợp, bao gồm các đồng chí cảnh sát bảnh chọe và các cô nàng lắm chiêu.

Disclaimer: Bản quyền nhân vật thuộc về Gosho Aoyama. Fanfic thuộc về tác giả. Vui lòng repost với đầy đủ nguồn!


Summary: Một cuộc đối đầu của những kẻ có IQ cao…

Một cuộc chiến không cân sức cân tài…

Và một màn hài kịch của những kẻ EQ thấp tẹt…

Warnings: Truyện chứa những suy nghĩ biến thái vượt qua tầm kiểm soát của tác giả, nếu bạn còn muốn trong sáng thì đừng nên click vào.

Poster: Momo

Source: https://michiyo2610.wordpress.com/ | https://www.facebook.com/ranmorifc


Đối với không ít chàng trai mà nói, tháng ba là một tháng vô cùng đáng sợ. Mùng 8/3 vừa chân ướt chân ráo bước qua, 14/3 đã vội vàng chạy tới, những ánh mắt muôn hình vạn trạng từ ướt át cầu xin đến lườm lườm cảnh cáo của bạn gái cứ thế thi nhau bắn về phía họ. Chịu đủ sự khủng bố giày vò, các chàng trai cũng phải thần kinh thép lắm mới có thể trụ vững bước qua được hai tuần sóng gió bão bùng ấy.

Kudo Shinichi ngao ngán thở dài, xé tờ lịch của ngày 13 vứt vào thùng rác. Hôm nay đã là cái ngày tử thần ấy rồi, nếu cậu không sớm tìm ra món quà thích hợp để tặng Ran, không biết cô ấy sẽ dùng cách gì để tra tấn tinh thần cậu nữa. Đôi khi cậu cảm thấy con gái đúng là một loài sinh vật phức tạp. Thứ quà cáp mà họ đòi hỏi chẳng bao giờ dừng lại ở vật chất hay giá tiền mà còn vươn xa tới cả tình cảm và suy tư gửi gắm ở bên trong, đó mới là điều khiến cánh đàn ông khổ tâm nhất. Làm sao để tìm mua được món quà vừa lòng hợp ý người con gái mình yêu, để cô ấy không tủi thân, không suy nghĩ trong cái ngày lễ rườm rà này chứ?

Đương nhiên với trí tuệ và đầu óc nhanh nhạy của mình, Kudo Shinichi chưa từng phải quá băn khoăn trong việc chọn lựa quà cáp khiến Ran vui vẻ. Mối quan hệ của họ đã sớm khăng khít và thân thiết đủ để cậu biết được suy nghĩ và mong muốn của cô ấy rồi.

Thế nhưng, Valentine trắng năm nay không hề giống với những dịp lễ tình nhân khác.

Lý do đơn giản bởi vì cậu muốn cầu hôn với Ran. Cậu đã sớm nung nấu suy nghĩ này từ lâu lắm rồi, khi bị buộc phải chia cắt cùng cô ấy trong hơn một năm trời trước kia, khi ngày từng ngày đưa mắt cảnh cáo những kẻ đáng ghét cố tình dòm ngó người con gái của cậu, và cả khi nhìn thấy hình bóng của cô cứ ngày từng ngày lấp đầy trái tim và tâm hồn của mình nữa. Kudo Shinichi cảm thấy chỉ một cái danh xưng thôi là chưa đủ, phải khiến cô đổi họ, chuyển nhà, chính thức trở thành bà Kudo, cậu mới yên tâm phát triển sự nghiệp của mình được.

Mọi người cảm thấy quyết định này quá nóng vội? Không, cậu không nghĩ thế đâu, hai người đã quen biết nhau đủ lâu để thấu hiểu và sẻ chia trong cuộc sống rồi, với cậu bây giờ, hôn nhân chính là một vụ buôn bán trăm lời không một hại.

Thế nhưng quyết định này của cậu lại vấp phải sự phản đối từ chính người trong cuộc. Nửa sợ hãi, nửa do dự bất an, Ran lúc nào cũng viện đủ lý do để từ chối mỗi khi cậu khéo léo bày tỏ mong muốn của mình. Một lần bị cậu bức ép quá không còn đường xoay xở, cô ấy đành tung ra lá bài cuối cùng – không muốn lấy chồng khi còn đang đi học.

Đúng vậy, thời điểm đó hai người mới chỉ là sinh viên năm hai. Ran vẫn đang học ở trường còn cậu thì đã sớm kiếm đủ tiền từ việc nhận phá án cho cảnh sát và những người khác. Dụ dỗ, bắt ép, lừa phỉnh mãi không xong, Shinichi đành buông tha cho việc hợp thức hóa mối quan hệ của hai người. Vất vả lắm mới chờ tới lúc hai người học năm bốn, chỉ còn mấy tháng nữa là họ sẽ tốt nghiệp, cậu không thể bỏ lỡ cơ hội đưa ra lời cầu hôn với Ran được.

Từ mấy ngày hôm trước, Shinichi đã rất đau đầu suy nghĩ không biết nên tặng cho cô ấy món quà gì để thể hiện tâm ý của mình. Cậu cảm thấy chỉ cần Ran vui vẻ thì khi mình đưa ra lời cầu hôn, cô ấy chắc sẽ không nỡ lòng từ chối.

[Lời tác giả: Cậu mơ à, làm gì có ai một công đôi việc, mượn hoa dâng Phật như cậu chứ]

Càng cố gắng nghĩ lại càng bế tắc, nhớ tới thất bại trước đó vào ngày Valentine, Shinichi dứt khoát khóa cửa, xoay người đi ra khỏi nhà. Biết đâu trong lúc lang thang trên đường cậu lại có thể tìm ra lời giải đáp cho bài toán “cưới vợ” khó nhằn này chứ.

Đi một lúc, cậu tình cờ bắt gặp Shiratori đang đứng trước một cửa hàng tạp hóa, bên cạnh chiếc xe cảnh sát. Shinichi hiếu kỳ lại gần bắt chuyện.

“Shiratori, anh đang làm gì vậy?”

“A, Kudo à. Anh có chút chuyện cần hỏi nhân viên trong cửa hàng này. Em đi đâu thế? Chưa qua sở cảnh sát lấy nốt lời khai vụ hôm trước sao?” Shiratori hỏi.

“Vụ đó em đã hoàn thành xong lâu rồi.” Shinichi cười phì, cố nén cảm giác muốn hỏi Shiratori xem anh đang điều tra vụ án gì. Chết tiệt, nếu bị cuốn vào mấy vụ án thì kế hoạch cưới vợ của cậu sẽ bị hoãn lại vô thời hạn mất.

Thấy vẻ mặt đăm chiêu của Shinichi, Shiratori ngạc nhiên hỏi: “Sao thế Kudo? Em đang có chuyện gì khó xử à?”

“Hả..Em á?” Shinichi ngẩng đầu, bỗng cảm thấy có lẽ nhờ ai đó giải quyết giúp mình chuyện này cũng không phải một ý kiến tồi tệ. “Em không sao, chẳng qua đang phân vân không biết nên tặng quà gì cho Ran mà thôi.” Cậu cố ý giấu diếm mục đích cầu hôn của mình.

“Quà Valentine trắng?” Shiratori à lên, vẻ rất là am hiểu. Chuyện này anh ấy quá là rành luôn, năm nào chả chở cả xe quà tới cho cô Kobayashi chọn mệt nghỉ chứ. “Có cần anh tư vấn cho em không?”

“Haha…chắc là không đâu. Mà năm nay anh định tặng quà gì cho cô Kobayashi thế?” Shinichi cười trừ, nhét tay vào túi áo, giả bộ lơ đễnh hỏi.

“Năm nay sao?” Shiratori ngẩn người một chút, rồi rất nhanh sau đó đã tự mãn trả lời: “Một món quà cực kỳ đặc biệt, độc nhất vô nhị luôn nhé!”

“Là món gì?”

“Ta đa…Chính là socola trắng cho chính tay anh tự làm. Anh đã phải nhờ Takagi trực cho mấy buổi mới có thời gian rảnh mà đi học đấy.” Shiratori hưng phấn nói.

Shin ngẩn tò te, câm nín nhìn ai đó đang chìm ngập trong bong bóng màu hồng, vẻ mặt như muốn hét lên rằng “ôi chao ta giỏi quá”. Cậu cũng đã nghĩ tới việc tặng cho Ran socola trắng làm quà rồi đấy chứ, nhưng cứ nghĩ tới khả năng bếp núc tỉ lệ nghịch với khả năng phá án, gần như là hai thái cực âm dương của mình, Shinichi đành bất lực từ bỏ. Mới cả bữa trước cậu có nghe bà cô lắm điều Sonoko lải nhải rằng tặng socola trắng cho con gái vào ngày 14/3 chính là tỏ hàm ý “chúng mình làm bạn nhé” chứ không phải tình yêu, ngộ nhỡ Ran tin tưởng vào điều đó thì những lời cầu hôn của cậu phía sau chẳng phải sẽ mất hết hiệu lực sao.

Shinichi im lặng gạch bỏ phương án tự làm chocolate trắng trong đầu. Đúng lúc này, hạ sĩ Chiba xuất hiện.

“Ồ, Kudo, ngọn gió nào đưa em ra khỏi nhà bay tới tiệm tạp hóa này thế? Sao, đánh hơi được vụ án hả?” Chiba huých vào người cậu, trêu chọc nói. Anh chàng này càng lúc càng trở nên tinh quái và lắm chuyện.

“Đánh hơi? Anh nghĩ ai cũng như mình, đồ ăn ở tận nhà đầu phố mà phía cuối đã ngửi thấy mùi thơm rồi sao? Cứ coi chừng có ngày không chen nổi qua cánh cửa xe đi…” Shinichi hậm hực đáp trả.

“Haha…Chú em cứ quá khen…”

“Thôi đi nào, hai người không bông đùa nữa. Bọn anh còn có việc phải đi trước đây, hẹn gặp em sau nhé Shinichi.” Shiratori vừa thoát khỏi bong bóng ảo tưởng, lập tức quay trở về trạng thái nghiêm túc khi làm việc. Anh xoay người, vòng sang phía bên kia để mở cửa bước vào trong xe. Chiba đi ngay theo phía sau, lúc đi ngang qua người Shinichi, cậu nhìn thấy bên trong chiếc túi anh ta cầm có một gói gì đó màu trắng.

“Hạ sĩ Chiba, anh vừa mua món đồ gì thế?” Cậu không kìm được hiếu kỳ hỏi.

“A, ý em là cái túi này hả? Quà Valentine trắng cho Naeko đấy. Một chiếc tạp dề loại xịn, rất đắt tiền và bền nữa, haha…Anh vừa mua nó trong lúc điều tra thông tin từ ông chủ tiệm tạp hóa đấy…”

“Ủa, chứ không phải cậu là người đề nghị tôi làm chocolate trắng cho bạn gái sao?” Shiratori ngồi vào trong xe, thò đầu ra ngạc nhiên nói.

“Haha…Tôi cũng đã làm thử rồi đấy chứ, mà làm được nửa chừng thấy chẳng đẹp chút nào nên đã xử lí hết thành phẩm lẫn nguyên liệu rồi, haha..” Chiba ngại ngùng gãi đầu cười.

Shiratori nghệt mặt ra nói: “Cậu cứ thế chẳng mấy chốc sẽ thành con heo đấy!”

Tạm biệt hai anh chàng cảnh sát, Shinichi tiếp tục nhàm chán tản bộ trên đường. Chocolate trắng không được, tạp dề trắng lại càng không, Ran đâu có thiếu mấy thứ đấy chứ.

“Giày dép màu trắng cũng không, gối màu trắng cũng không nốt, mua chúng về để cô ấy phi mình những lúc tức giận hay sao???”

Shinichi ngẩn người, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.

“A…”

“A…”

Không hẹn mà gặp, bốn đôi mắt nhìn nhau, cùng phát ra một âm thanh y hệt. Chẳng biết từ lúc nào Kuroba Kaito đã sóng vai đứng bên cạnh cậu. Câu nói quái quỷ vừa rồi cũng do hắn ta thốt ra.

“Cậu làm gì ở đây thế/ Mi làm gì ở đây hả?”


“…”

“Đừng có cướp lời thoại của tôi/Đừng có bắt chước tôi”

“…”

“Cậu im mồm/Cậu mới là đứa phải im mồm ấy…”

“…”

“Thôi thôi stop, hôm nay tôi không rảnh cãi cọ cùng cậu đâu, siêu đạo chích…” Shinichi đỡ trán thở dài, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

“Hừ, cậu nghĩ tôi thích cham trán cùng cậu lắm chắc, siêu thám tử…?” Kaito Kuroba cũng nở nụ cười nửa miệng đầy châm chọc.

“Đồ đầu chỉa đáng ghét!”

“Đồ vuốt keo ngu si!”

“Ê, tóc tôi là tự nhiên đấy nhé!”

“Phi, cậu nghĩ tôi tin cái chỏm trên đỉnh đầu cậu là cha sinh mẹ đẻ chắc?”

“Không tin cứ việc liên hệ họ mà hỏi, hừ…Ngày đẹp trời thế này, cậu ló mặt ra đường làm gì cho trời u đất tối chứ?”

“Xin lỗi cậu đi, nếu có một ngày trời đất này thiếu vắng gương mặt xuất chúng của tôi, muôn hoa mới thất sắc, đất trời mới u ám ấy…”

“…”

“Không nói với cậu nữa, đồ đầu chỉa. Đừng có làm vướng đường của tôi!” Shinichi tức giận quát lên rồi xoay người đi vào trong siêu thị. Chẳng ngờ chân trước cậu vừa bước, chân sau đã thấy kẻ oan gia đáng ghét kia theo vào.

“Cậu đi theo tôi làm cái gì?” Shinichi cáu.

“Này này, nói cho rõ ràng đi, ai thèm đi theo cậu chứ? Tôi cũng tới siêu thị này mua đồ mà.” Kaito tỏ vẻ vô tội đáp

“Mua cái gì? Kẻ trộm như cậu có khái niệm bỏ tiền ra mua đồ sao?” Shinichi không nhịn được buông lời châm chọc.

“Hết cách rồi, ai bảo bạn gái của tôi lại là người ghét Kaito Kid nhất trên đời này chứ. Quà tặng cho cô ấy, tôi làm sao dám đi chôm chỉa được.” Kaito Kuroba nhún vai, bất đắc dĩ trả lời.

Có lẽ bởi vì bắt được cùng sóng não, nhận ra đồng bọn cùng chung một nỗi lo nên suốt từ lúc đó, hai người thôi không chí chóe nữa, im lặng rảo bước qua các quầy hàng.

“Ê này đầu vuốt keo…” Kaito bỗng cất tiếng gọi nhưng Shinichi đi phía trước vẫn không thèm ngoảnh lại.

“Này đầu keo…Đại thám tử…Thần thám phía Đông…” Gọi liên tục mấy tiếng ưmà ai kia vẫn phớt lờ, Kaito Kuroba đành bất dĩ nghiêm chỉnh nói. “Này Kudo Shinichi…”

Bấy giờ, chàng thám tử mặt lạnh như tiền đang đi bay bay phía trước mới dừng lại, từ tốn quay đầu, vẻ mặt viết rõ mấy chứ “không vui, chớ làm phiền”. Cậu sẵng giọng đáp: “Có việc gì?”

“Cậu thấy tặng một con gấu bông cho cô ấy thế nào?” Nói rồi, bàn tay của cậu ta chỉ vào gian hàng phía bên phải, nơi xếp những chú gấu bông to gần bằng người lớn với đủ kiểu quần áo.

“Cô ấy đã qua tuổi chơi thú bông lâu rồi…” Shinichi ngắm nghía mấy con gấu rồi cau mày đáp trả.

“Ai biết được chứ? Con gái là loài sinh vật ưa sự lãng mạn mà, chưa biết chừng họ sẽ hồi teen thì sao?” Kaito không phục đáp.

“Cậu muốn tặng cho bạn gái mình một con gấu để ôm, Thay.Vì.Để.Cô.Ấy.Ôm.Mình?” Không muốn tốn thời gian lằng nhằng cùng cậu ta, Kudo Shinichi dứt khoát gằn từng tiếng nói rõ suy nghĩ. Vớ vẩn, mua cho cô ấy con gấu này rồi, cô ấy còn lao vào lòng cậu mỗi lần coi phim kinh dị hay ỉ ôi làm tổ những ngày trời mưa gió giá rét hay sao? Cậu không ngu tới mức rước về một kẻ nguy hiểm sẽ cướp đi những phúc lợi của mình thế đâu.

Nghe thấy lời Shinichi nói, Kaito mới vỡ lẽ ra vấn đề. Ừ ha, có con gấu to đùng này rồi, Aoko chắc chắn sẽ không cho cậu ngủ cùng trên gi.ường những ngày có sấm chớp hay sợ hãi nữa.

Và thế là ý kiến tặng gấu, hai phiếu loại.

Hai chàng trai tiếp tục tản bộ trong siêu thị. Vừa đi, Kaito vừa nhàm chán thở dài nói: “Tặng gấu không được, tặng đồ dùng gia đình cũng không xong, tặng đồ ăn lại càng cấm kị. Dạo này các cô gái càng ngày càng sợ béo, sáng nay vừa nghe có vụ ném món quà vào mặt bạn trai vì cho rằng anh ta muốn cô ấy ăn thật nhiều đồ ngọt cho nhanh béo, sau đó sẽ bỏ rơi cô ta đấy.”

“Thuyết âm mưu cả rồi…” Shinichi đi phía trước gật gù đáp trả.

“Khả năng suy diễn của con gái đúng là xa xôi…”

“Aiz…”

Lướt ngang qua một quầy hàng, ánh mắt Shinichi bỗng dừng lại trên những món đồ sáng lấp lánh được xếp gọn gàng trên kệ. Kaito thấy vậy cũng ngừng bước chân, đưa mắt nhìn theo.

“Đồ trang sức? Cậu xác định cô ấy sẽ thích mấy thứ đắt tiền này?” Theo những gì cậu biết thì hình như những món đồ lấp lánh này không nằm trong từ điển của cô nàng Karate đó thì phải, vì chưa từng thấy cô ấy đeo bất kì món trang sức nào có giá trị thực sự hết. Aoko thì càng khỏi cần nói, cô ấy thậm chí còn chẳng biết phân biệt đâu là đồ thật đồ giả nữa. Nhớ tới vụ bạn gái phũ phàng ném văng viên kim cương đắt tiền cậu vất vả trộm về vào thùng rác vì cho rằng đấy là đồ chơi, Kaito Kid bỗng muốn đập đầu vào tường khóc than cho viên ngọc quý giá ấy một trận.

Shinichi vẫn bước vào trong tiệm, phớt lờ lời nói của Kaito. Cậu bỗng cảm thấy nếu đã cầu hôn thì một chiếc nhẫn là điều không thể thiếu. Đương nhiên là cậu đã sớm chuẩn bị nhẫn từ hồi năm hai rồi, nó vẫn còn cất trong tủ sắt nhà cậu kia kìa, nhưng nếu tặng Ran một món đồ trang sức nào đó đi kèm với chiếc nhẫn, chắc cô ấy sẽ không từ chối đâu nhỉ.

[Lời tác giả: Hiểu rồi, vậy là anh định mua một tặng một, nhân tiện giăng bẫy úp lồng con nhà người ta]

Shinichi đứng tần ngần một lúc, suy nghĩ xem nên chọn món đồ nào. Bất hạnh thay, cái gã tự cho mình là “duyệt ngọc vô số” bên cạnh lại không chịu để cho lỗ tai cậu yên một phút nào. Hắn ta không ngừng lảm nhảm về chất lượng thấp kém của những viên ruby khảm trên vòng tay, hay những viên ngọc trai trên bông tai, vòng cổ.

Cuối cùng, Shinichi bực mình hét lên: “Chết tiệt, có giỏi thì cậu thử tới biệt thự nhà Masateru cướp viên kim cương trắng trị giá hai mươi triệu USD đang được trưng bày của họ xem. Đừng. Có. Ở. Đây. Cản. Trở. Tôi. Cưới. Vợ!!!”

Kaito Kid: “…”

Có tên thám tử nào khiêu khích siêu đạo chích trắng trợn như hắn ta không cơ chứ. Hừ, nếu như không phải biết thừa có cướp về Aoko cũng sẽ coi như rác mà vứt đi, cậu còn lâu mới bỏ qua cơ hội so tài hiếm có này với gã.

Bị Kaito Kuroba chọc giận, Shinichi cũng mất hết hứng thú xem đồ. Cậu bực bội bước ra khỏi cửa hàng, đi như bay về phía trước hòng cắt đuôi kẻ đáng ghét phía sau, ai dè hắn ta vẫn cứ như âm hồn bất tán đuổi theo.

Hai người đang anh chạy tôi đuổi, bỗng bất ngờ đụng mặt người quen ở gian hàng em bé.

“Ô kìa Kudo, cả cậu Kuroba nữa, hai người làm gì ở đây vậy?” Takagi ngạc nhiên lên tiếng khi thấy hai người lướt qua. Anh vừa tan ca, đang lang thang trong siêu thị tìm mua đồ cho vợ.

“Anh Takagi? Bữa nay anh được nghỉ sao?” Thấy người gọi là Takagi, Shinichi và Kaito đều dừng lại nói chuyện.

“Ừ, anh vừa thay ca xong. Sato nhờ anh mua chút đồ cho cục cưng nên anh qua đây lấy.” Takagi hạnh phúc dạt dào nói. Sato đã sinh con được hơn một tháng nhưng anh vẫn chưa thể thoát khỏi niềm lâng lâng khi biết mình đã được làm cha.

“Ồ, mua đồ cho em bé sao? Anh đảm đang quá…” Kaito trầm trồ đáp. Cậu và anh Takagi cũng coi như là chỗ quen biết khi từng gặp nhau trong một vụ án, tất nhiên, khi đó thân phận của cậu là Kaito Kuroba – bạn trai của con gái thanh tra Nakamori.

“Haha…” Takagi xấu hổ cười. Đang định cất tiếng khoe con gái thì đã bị Shinichi bất ngờ cắt ngang.

“Anh không mua đồ gì tặng cho chị Sato sao?”

“Hả? Mua gì cơ?” Takagi nghệt mặt hỏi.

“Quà tặng ấy, cho chị Sato. Hôm nay là Valentine trắng mà?” Shinichi thẳng thừng đáp. Cậu sắp bị cái ngày lễ này và tên đạo chích kia làm cho phát điên rồi, không sớm tìm mua được quà và đá đít hắn thì không thể chiu được mất.

“Thôi chết rồi, anh quên. Phải làm sao bây giờ, tặng cái gì đây?” Takagi hiểu ra vấn đề, vội vàng hốt hoảng nói. Sato vừa mới sinh con xong, giờ đang trong giai đoạn tâm lý nhạy cảm nhất, ngộ nhỡ cô ấy cảm thấy anh không quan tâm tới mình mà sinh bệnh trầm cảm thì sao đây? Ôi ôi…

[Lời tác giả: Vợ anh không những trâu bò mà còn thần kinh thô nữa, anh dám chắc cô ấy biết ý nghĩa của ngày hôm nay sao?]

Thấy Takagi luống cuống xoay mòng mòng, Kaito Kuroba dở khóc dở cười nhìn kẻ đầu sỏ chỉ sợ đất trời không loạn Kudo Shinichi kia. Xem ra cậu ta đang khó ở lắm rồi đây. Mà khoan đã, ban nãy cậu ta vừa nói gì ấy nhỉ? Mua đồ cưới vợ ư?

Dòng suy nghĩ của Kaito bất ngờ bị cắt ngang vì tiếng chuông điện thoại của Takagi. Anh nhanh chóng nhận điện thoại, lắp bắp nói với người bên kia: “Vợ à, anh về bây giờ đây.Ừ ừ, mười lăm phút sau sẽ có mặt ở nhà, em đừng đi lung tung nhé, ra gió mà cảm lạnh là không tốt đâu. Ừ ừ…”

Dùng đầu ngón chân cũng biết là vị kia nhà anh ta đã gọi điện thúc giục rồi. Cúp điện thoại, Takagi tiếp tục vò đầu bứt tai nói: “Chết rồi, làm sao đây, giờ anh phải về nhà trông con rồi…”

Kaito đang định lên tiếng gợi ý về một món đồ trang sức thì bất chợt, Takagi liếc thấy chiếc xe để đồ chất đầy thức ăn của mình.

“Đây rồi, rong biển!!!” Anh bất ngờ chụp lấy gói rong biển rồi thét lên, khiến cho Shinichi và Kaito giật bắn cả người. Cái gì mà rong biển?

“Là rong biển. Đúng rồi, chỉ cần tặng nó cho cô ấy là được. Tạm biệt hai đứa nhé, anh phải về đây!” Nói rồi, Takagi thả gói rong biển vào trong xe, quay người định đi.

“Chờ đã anh Takagi. Tặng rong biển cho vợ, anh có nhầm không đấy?” Kaito hốt hoảng gọi với theo.

“Cho dù anh có định tặng vợ đồ ăn nhân ngày Valentine trắng thì ít nhất món đồ ấy cũng phải màu trắng chứ!” Shinichi dở khóc dở cười nói.

“Không sao, không có việc gì. Các em có biết rong biển này mua để làm gì không? Nó rất giàu chất dinh dưỡng, nấu thành món canh rong biển đậu phụ sẽ rất lợi sữa và giúp giảm mệt mỏi cho phụ nữ sau sinh đấy. Mẹ anh bảo thế mà. Sữa chẳng phải màu trắng sao, món quà vừa ngon bổ rẻ vừa hữu ích cho cả hai người phụ nữ trong nhà, Sato chắc chắn sẽ vui vẻ nhận thôi. Thế nhé, anh đi đây~~~”

Lời còn chưa dứt đã thấy bóng người mất hút sau những quầy hàng cao vời vợi, chỉ để lại tiếng nói văng vẳng đâu đây. Rong biển lợi sữa, ăn vào sữa sẽ tiết ra, sữa có màu trắng, nay là Valentine trắng…

Shinichi cảm thấy, thế giới này đảo điên hết cả rồi.

Kaito cảm thấy, ý tưởng chết tiệt này, cmn thế mà anh ấy cũng nghĩ ra.

“Này Shinichi…”

“Như vậy chẳng phải là không cần quan tâm đầu vào hay quá trình, chỉ cần có kết quả là được hay sao?”
“Ừ..ừm…”

“Tức là không cần biết thứ chúng ta tặng là gì, miễn nó có màu trắng hoặc sau N giai đoạn có màu trắng là được?”

“Ừm…ừm…”

“Tôi nghĩ bản thân mình cũng có sẵn thứ màu trắng để tặng cô ấy rồi đây…” Kaito bỗng thở dài, buông ra một lời như sét đánh ngang tai, khiến Shinichi hoàn toàn cháy trụi.

Thứ màu trắng…của con trai…phải trải qua N giai đoạn mới có được…

“Lưu manh, đê tiện!” Cậu đột ngột thét lên, thụi cho Kaito một cú vào bụng khiến cậu ta ngã ngửa ra phía sau rồi đỏ bừng mặt quay đi, mất hút sau quầy hàng phía trước.

Kaito xoa bụng, ngẩn tò te ngồi dưới sàn nhà, lẩm bẩm: “Sao tự nhiên cậu ta phát khùng đánh mình vậy? Lại còn đỏ mặt nữa chứ, mình có làm gì sai sao?”

Liên tưởng tới những gì mình vừa nói ban nãy, cái đầu nhạy bén của siêu đạo chích lập tức hiểu ra vấn đề. Cậu tức tối chửi: “Khốn khiếp, cũng không nghĩ là đứa nào tư tưởng lệch lạc mới nghĩ lung tung trước, lại còn dám ra tay đánh mình…”

Rõ ràng ý của cậu là cái áo sơ mi mà, Aoko rất thích mặc áo sơ mi của cậu vì nó rộng rãi và dễ hoạt động, mà tiếc là cái áo sơ mi trắng vừa cỡ người cô ấy cậu từng mặc hồi cấp hai lại bị bẩn mất rồi, phải trải qua đủ giai đoạn giặt giũ phơi phóng mới đem tặng được chứ.

“Hừ…Siêu thám tử mà cũng có lúc suy nghĩ lệch lạc như vậy đấy.” Kaito lẩm bẩm. “Mà thật ra cái đó không tồi, mình cũng muốn tặng nó lắm chứ, mỗi tội Aoko đến ngủ cũng biết vung tay vung chân đánh người, mình sờ hai cái còn chưa xong, nói gì đến làm bước cuối cùng mà ‘tặng quà’ đây…Aiz…”

Cậu bực bội đứng dậy, phủi bụi trên đáy quần rồi quay người đi về phía ngược lại, mặt mũi cũng sớm đỏ bừng vì suy nghĩ của mình ban nãy.

[Lời tác giả: Ai không hiểu vụ này thì bỏ qua đi nha, đừng hỏi lý do vì sao Shinichi đấm Kaito nha – đây là đường ranh giới trong sáng]



Đi lang thang trong siêu thị một hồi, những rặng mây đỏ trên mặt cũng đã dần tan bớt, Shinichi lạc bước vào một tiệm quần áo vì lời mời ngọt xớt của cô bé bán hàng. Nhạy bén nhận ra cậu là người đang tìm mua quà Valentine trắng cho bạn gái, cô bé ấy đon đả cất tiếng: “Anh đang tìm quà tặng cho bạn gái nhân ngày 14/3 đúng không ạ? Để em mách cho anh, tặng quần áo vào ngày này là một ý định không hề tồi đâu…”

“Thật sao?”

“Thật chứ ạ.” Cô bé gật đầu như bổ củi, liên tục khẳng định. “Nếu là em, em cũng thích được bạn trai tặng quần áo mới cho lắm. Váy này, rồi áo nữa, là con gái, làm gì có ai không thích diện đồ đẹp đâu, lại còn là đồ do chính tay bạn trai tặng nữa chứ. Anh coi, cửa hàng em vừa nhập về một lô hàng rất mới, thiết kế độc đáo, chất vải thoáng mát, lại còn đặc biệt chỉ có toàn màu trắng nữa, chắc chắn là đồ dành riêng cho dịp Valentine 14/3 này rồi…”


“…”

“Bạn gái của anh bao nhiêu tuổi rồi ạ? Chị ấy thích mặc đồ như thế nào, để em tư vấn cho anh…”

Shinichi ngắm nghía xung quanh tiệm, bên cạnh là cô bé bán hàng đang không ngừng thao thao bất tuyệt. Cậu cũng bắt đầu thấy bùi tai rồi. Nếu mua cho Ran một chiếc váy liền thân kiểu dáng dễ thương một chút chắc cũng không tồi đâu nhỉ.

Lựa lựa chọn chọn một hồi, cậu cũng duyệt được một chiếc váy màu trắng cực kỳ đáng yêu. Chất vải ren mềm mại đài các, thắt lưng đen chiết ngang eo, là một chiếc đầm dài ngang gối với phần cổ hơi mở rộng. Shinichi cầm nó trong tay, gật gù ra vẻ tâm đắc.

Thế rồi, bất chợt ánh mắt cậu liếc thấy những món đồ đang được trưng bày ở phía đối diện, đủ chủng loại, đủ màu sắc, đủ kích cỡ. Khụ, đó chính là, đồ lót của các chị em. Ai tới bảo cho cậu vì sao trong cửa hàng quần áo lại có bán cả đồ lót đi, không phải những thứ đó thường được bày riêng trong những cửa tiệm chuyên dụng hay sao???

Cô bé bán hàng nhiệt tình lập tức nhận ra tầm mắt của cậu đang hướng về phía thứ gì, liền nhanh chóng mở máy phát quảng cáo tiếp. “Anh này, anh biết không, hôm trước em vừa đọc được một bài báo, người ta nói ở phương Tây, con trai cũng hay tặng đồ lót cho bạn gái vào ngày Valentine trắng lắm đấy!”

“Hả? Chuyện đó có thật sao?” Shinichi ngạc nhiên hỏi.

“Vâng, đương nhiên là thật rồi. Bên đó sống thoáng lắm mà, hơn nữa giữa con trai và con gái, khi đã quen nhau đến một thời điểm nhất định thì việc tặng nhau những món đồ thân thiết này ám chỉ việc tiến tới một mối quan hệ sâu sắc và lâu dài hơn, không ai cảm thấy nó là bất lịch sự hết.”

Nói rồi, cô bé đó nhiệt tình dẫn Shinichi đi tới trước quầy bày bán đồ lót, thản nhiên cầm một chiếc lên giới thiệu.

“Đây này, anh coi đi. Chỗ hàng này bọn em cũng vừa mới nhập về đấy, nhập bao nhiêu hết bấy nhiêu, là nhãn hiệu đồ lót siêu nổi tiếng và rất được các cô gái ưa chuộng bây giờ.”

Làm như không nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Shinichi, cô bé vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt. “Đồ lót với con gái cũng quan trọng lắm, nếu không chọn cẩn thận sẽ ảnh hưởng tới ngực cực kỳ. Anh này, bạn gái của anh thường mặc size bao nhiêu, cỡ ngực của cô ấy là gì, em đảm bảo sẽ chọn giúp anh một chiếc áo lót vừa quyến rũ vừa thoải mái làm quà tặng cho cô ấy…”

Shinichi chưa kịp lên tiếng từ chối thì đã bị cái giọng điệu đáng ghét khiến cậu hận nghiến răng nghiến lợi chen ngang: “Tôi nghĩ cô ấy chắc phải cup B, chưa tới cup C nhưng dù sao cô ấy cũng còn trẻ, có thể phát triển thêm, cậu nên chọn loại nào mặc dễ dàng và thoải mái một chút để tránh ảnh hưởng tới phúc lợi về sau của mình…”

“Ơ? Hả?” Cô bé bán hàng ngẩn tò te nhìn anh chàng đẹp trai không kém người đang mua hàng của mình bất ngờ xuất hiện, thản nhiên lên tiếng bàn luận về “cúp ngực” của bạn gái người ta.

“Kaito. Kuroba!!!!!!” Shinichi giận nổ phổi, xoay người muốn tung cho cái gã khốn khiếp kia một cú đấm. Thế nhưng làm gì có ai ngã hai lần trong cùng một chỗ chứ, Kaito đã sớm khôn khéo lùi về phía sau tránh được đòn sát thủ này.

Không đánh được kẻ vô lại kia, Shinichi cũng không thèm quan tâm nữa, cậu bực bội nói với cô bé bán hàng: “Gói cho tôi chiếc váy kia lại!” rồi hậm hực quay đầu bước ra ngoài cửa chờ.

“Ôi chao ôi chao, giận rồi kìa ~” Kaito bĩu môi nhìn theo bóng Shinichi rời đi, sau đó bỗng nheo mắt lại đầy mờ ám.

“Này cô bé.” Cậu ngoắc tay gọi cô bé bán hàng đang ngơ ngác kia tới gần, rồi thì thầm vào tai cô nhóc một vài chuyện gì đó.

**************

Tối hôm ấy…

Khi Kudo Shinichi thở hổn hển chạy đến công viên thì Ran đã đứng đợi ở đó một lúc rồi. Cậu vừa nới rộng cổ áo cho bớt nóng vừa vội vã giải thích: “Xin lỗi Ran, không ngờ trên đường tới đây lại bị kẹt xe kinh quá, tớ thật sự không cố ý để cậu phải chờ đâu…”

“Không sao không sao, tớ cũng mới đến được vài phút thôi…” Ran cười híp mắt tỏ vẻ không để bụng. Ban nãy khi Shinichi có nhắn tin hẹn cô ra công viên tản bộ, vừa vặn ba lại đòi đi sang nhà bạn chơi nên cô gọi taxi tới đưa ông đi rồi mới chậm rãi bước đến công viên này. Không biết cậu ấy lại có chiêu trò gì nữa đây.

Đương nhiên là con gái, Ran Mouri không hề quên hôm nay là ngày lễ kỉ niệm gì. Nói không háo hức là giả, bởi cô vẫn luôn mong chờ những món quà của cậu suốt bao năm họ quen nhau, mặc dù chúng chẳng thể nói lên điều gì nhưng vẫn khiến trái tim thiếu nữ của cô như được an ủi và lấp đầy bởi hạnh phúc vậy.

Hai người nắm tay nhau đi dạo một lúc rồi dừng lại ngồi xuống một ghế đá trong góc công viên.

Shinichi căng thẳng đưa cho Ran hộp quà. Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên tặng quà cho nhau nhưng bởi vì hộp quà này có ý nghĩa đặc biệt, là dũng sĩ mở đường quyết định cho thắng lợi tương lai về sau của cậu nên Shinichi không thể không hồi hộp vì nó. Cậu bất an siết chặt một chiếc hộp nhỏ hơn trong túi áo, nhìn Ran vui vẻ nhận lấy món quà, thận trọng gỡ từng lớp giấy gói ra.

Tháo nơ, rồi giấy, rồi là hộp các tông…

Shinichi nhắm mắt, nín thở chờ thời khắc quyết định. Chỉ cần cô ấy hạnh phúc nở nụ cười, cậu chắc chắn sẽ bắt lấy cơ hội này quỳ xuống cầu hôn.

Một giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua. Âm thanh cậu mong đợi không hề xuất hiện. Shinichi ngạc nhiên mở mắt, cậu thấy Ran đang cúi gằm đầu không dời mắt khỏi hộp quà.

Bàn tay đang nắm lấy vỏ hộp của cô run lên nhè nhẹ.

“Bốp!” Ngay khi Shinichi còn chưa kịp lên tiếng hỏi chuyện gì, nguyên cả chiếc hộp đã bay thẳng vào mặt cậu. Shinichi cúi gập người xuống, không hề phòng bị lãnh nguyên cả ám khí này.

Cậu vừa vất vả ngẩng đầu lên đã bị Ran mắng xối xả như tát nước vào mặt.

“Shinichi, đồ dê cụ đáng ghét! Cậu…cậu gọi tớ ra đây chỉ để tặng cái thứ này thôi sao? Cậu…cậu thật sự…thật sự khiến tớ quá thất vọng rồi! Đồ tồi tệ!”

Gần như hét vào mặt câu ba chữ cuối cùng, Ran ấm ức cầm túi xách quay người bỏ đi, để lại Shinichi ngổn ngang trong gió không biết vừa xảy ra chuyện gì.

Cậu cúi đầu nhìn xuống dưới chân, nơi chiếc hộp vừa đập vào mặt cậu đang nằm. Thứ trắng trắng lấp ló sao nắp hộp kia sao mà trông vừa quen vừa lạ đến thế. Như linh cảm thấy điều gì, Shinichi vội vã nhặt nó lên, mở ra xong thì cả người lập tức đông cứng lại.

Đó…đó sao có thể là một bộ áo lót màu trắng được chứ. Rõ ràng cậu đã thanh toán cho chiếc váy đầm ren cơ mà…

Ngàn vạn dấu chấm hỏi như bay như lướt đi vùn vụt trong đầu Shinichi với tốc độ ánh sáng, rồi dần dần tụ lại hợp thành 11 chữ: KUROBA KAITO.

Cậu siết chặt chiếc hộp trong tay, nghiến răng kèn kẹt. Món quà của cậu, màn cầu hôn của cậu, dự định tương lai của cậu…Tên khốn khiếp…

Thù này không báo, ông đây tuyệt đối không làm người!!!

***************

Ngày hôm sau, Sonoko Suzuki ngạc nhiên nhìn thấy Ran Mouri thở dài phiền não khi tới trường. Cô cất tiếng hỏi: “Sao thế Ran? Hôm qua không phải Kudo Shinichi đã hẹn cậu đi dạo trong công viên rồi sao? Thế nào, hai người có ăn uống chơi bời gì không? Hắn ta tặng cậu cái gì?”

“…”

“Sao thế? Chẳng lẽ hắn ta quên mất không tặng quà cho cậu?”

Ran lắc đầu thay cho câu trả lời. Lúng túng một hồi lâu, cô bạn mới rụt rè cất tiếng: “Sonoko này, chuyện hôm trước cậu nói có phải là thật không?”

“Hả, chuyện gì cơ?”

“Thì chính là chuyện…chuyện một chàng trai tặng đồ lót cho bạn gái, tức là có ý muốn tiến thêm một bước với cô ấy đó…” Ran ấp úng nói hết.

“Hừm, đương nhiên là thật rồi. Mà tiến thêm một bước là gì cậu có biết không, là Lên.gi.ường, lên gi.ường đó. Đàn ông bây giờ toàn một lũ háo sắc cả thôi. Tớ mà gặp trường hợp này, nhất định sẽ ném thẳng cái hộp đó vào mặt hắn ta rồi đạp cho hắn tuyệt tử tuyệt tôn mới thôi…” Sonoko hung hãn đập bàn.

“Mà khoan đã, sao tự nhiên cậu lại hỏi tớ vấn đề này? Không lẽ tên Shinichi kia cũng…” Cô nàng nghi hoặc nhìn Ran với ánh mắt dò hỏi.

“Không phải, không phải như cậu nghĩ đâu, không có…”

“Hả? Cái gì? Hắn ta tặng đồ lót cho cậu?” Ran chưa kịp mở lời giấu diếm đã bị tiếng hét khủng khiếp của người đi bên cạnh cắt ngang. Lực chú ý của Sonoko cũng lập tức di dời từ cô sang ba người bọn họ.

“Ối ối, cậu be bé cái mồm thôi Keiko, cẩn thận người ta nghe thấy hết bây giờ…” Aoko đỏ mặt tía tai, cố gắng dùng tay chặn miệng cô bạn lại.

“Nghe thấy thì có sao. Cậu mau nói rõ ràng cho tớ, tên Kaito kia tặng cho cậu đồ lót thật à?” Keiko giữ chặt lấy tay của Aoko, quyết không buông tha hỏi.

“Cái đó…cái đó, chắc là có hiểu lầm gì thôi…” Aoko đỏ bừng mặt, lấp liếm quanh co.

“Phải rồi, đương nhiên là hiểu lầm. Thứ hắn ta tặng cậu đâu phải là đồ lót, đó rõ ràng là Quần. Lót. Của. Hắn. Ta mà!” Vẫn luôn đi ở phía sau hai người, Akako Koizumi nham hiểm cất tiếng.

“Cái.Gì????????????” Lần này thì không chỉ Keiko Momoi hét lên, cả Ran và Sonoko đang đi bên cạnh cũng muốn trợn lồi con mắt ra rồi.

“Không phải, không phải mà…” Aoko bất lực cố tìm cách giải thích, nhưng tất nhiên người bụng dạ đen tối như Akako đời nào buông tha.

“Quả nhiên là một món quà đặc biệt, là một chiếc quần nam màu trắng đấy. Kì ghê ha, không nghĩ tới Kaito Kuroba lại có sở thích mặc quần lót màu trắng, tôi cứ tưởng phái nam thường thích màu tối cơ mà nhỉ…” Nhớ tới cảnh tượng tình cờ bắt gặp tối qua, siêu đạo chích Kaito Kid bị bạn gái đánh đuổi ra khỏi nhà, trên đầu còn vướng chiếc quần lót xấu số với vẻ mặt ngẩn tò te là Akako lại không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời cười điên dại. Khoảnh khắc đó đúng là trăm năm khó gặp, chỉ hận không thể rút iPhone ra chụp lại mà thôi.

Lần này thì Aoko hết đường chối cãi rồi, nhân chứng vật chứng đều đủ cả. Huhu, cô không còn mặt mũi gặp người nữa, Kaito chết tiệt, không những tặng cô quần của hắn, lại còn là quần đã dùng rồi giặt lại, vẫn còn thơm nức mùi xà phòng nữa chứ. Đồ biến thái, ghê tởm, cô tuyệt đối không muốn gặp lại hắn ta nữa đâu!!!!!!!!!!!

Tại căn nhà nhỏ của gia đình Kuroba, Kaito đang rúc mình trong ổ chăn bỗng hắt xì liền tù tì hai cái. Cậu nhăn nhó vì chạm phải vết tím bầm trên mặt, ai oán vùi đầu vào gối. Rõ ràng thứ cậu định tặng Aoko là áo sơ mi cơ mà, sao tới lúc cậu mang nó về từ hiệu giặt thì lại thấy chiếc quần của mình bay ra từ trong phòng Aoko cơ chứ?

Không dưng lại chịu đòn oan uổng, đúng là cái ngày lễ rắc rối, rườm rà lại mệt thân. Ôi chao!!!!

END.

 
×
Quay lại
Top